Thịnh Thế Trà Hương

Chương 199 : Không thể mơ ước

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Đoàn xe một đường đi vào Quy Phục thành.



Phạm lão bản đem hai người Tần Thiên và Tạ Đình Quân đưa đến cổng lớn của Tạ gia.



Hai người hướng Phạm lão bản nói đa tạ, Phạm lão bản ngôn ngữ khách khí, nói một phen mấy lời khách sáo, đại khái ám chỉ, chuyện này hắn biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không lắm miệng. Tần Thiên ngầm hiểu, cảm thấy lòng buông lỏng, chỉ cần Phạm lão bản không nhiều chuyện, việc này chỉ có người hai nhà Trang Tạ biết, sự tình cũng dễ giải quyết hơn. Thịnh Thế Trà Hương cũng không bị ảnh hưởng.



Lập tức lại hướng Phạm lão bản nói cảm tạ, sau đó nhìn theo Phạm lão bản rời đi.



Người gác cổng đã sớm phát hiện ra hai người, một bên cao hứng phấn chấn đem hai người nghênh đón tiến vào, một bên chạy vội vào thông báo.



Tạ Đình Quân còn đang chậm chậm rì rì chờ người ra nghênh đón, mà Tần Thiên bên cạnh giống như chim nhỏ khoái hoạt chạy vội về phía sân viện của nàng tại Tạ gia.



Thấy nàng khẩn cấp như thế, Tạ Đình Quân không khỏi cắn chặt khớp hàm, hai tay muốn nắm chặt, lại phát hiện tay trái không bao giờ còn linh hoạt tự nhiên giống như trước nữa, trong lòng một trận khí khổ.



Trong lúc nhất thời, hắn bất chấp chờ đợi người ra nghênh đón, hai chân như có ý chí của riêng mình, đi theo phía sau Tần Thiên.



Hắn thật muốn nhìn xem, kẻ câm điếc kia nhìn thấy Tần Thiên bị mình mang đi mấy ngày mấy đêm sẽ có bộ dáng như thế nào!



Bên này, Tần Thiên một đường nhảy nhót thẳng vào sân viện, rất xa, liền thấy Thu Lan và Thanh Liễu đứng trong tiểu viện.



Tần Thiên chạy qua, cao hứng kêu lên: “Thu Lan, Thanh Liễu”, nghe thấy thanh âm của nàng, Thu Lan và Thanh Liễu kinh hỉ quay đầu, sau khi thấy rõ là Tần Thiên, dưới sự kích động, hai người nhất tề chạy vội ra ôm cổ Tần Thiên.



“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân, người rốt cục đã trở lại, người không có việc gì là tốt rồi!” Thu Lan tính cách hướng ngoại, giấu không được cảm xúc, nhìn thấy Tần Thiên, vừa khóc vừa cười. Thanh Liễu tính cách tương đối trầm ổn, nhưng cũng không nhịn được mà đỏ hốc mắt.


Cho nên bọn họ đều vì Tần Thiên khổ sở.



“Đại thiếu phu nhân, cũng không thể trách Hải Phú, tình hình lúc đó chúng ta cũng đều thấy, Hải Phú cũng bị mã tặc truy đuổi, căn bản không theo kịp. Hắn cũng vì cứu chúng ta.” Nhớ tới chung quy vì cứu các nàng mới có việc này, Thu Lan cùng Thanh Liễu càng không nhịn được khổ sở.



“Trước đừng nói tới việc này, ta đi thăm Đại thiếu gia.” Tần Thiên nói rồi đi vào.



Trong ấm lô bằng đồng khắc hoa văn cửu tiết rồng trong mây, than cháy chợt lóe, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương nồng đậm, mà mùi đàn hương nồng đậm này cũng không át được mùi dược trong phòng.



Trang Tín Ngạn nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích.



“Thiếu gia vừa mới ngủ, lần này thương thế rất nghiêm trọng, cơ hồ muốn mạng của thiếu gia, đại phu nói, nếu không phải được cứu trị đúng lúc, nếu không phải thân thể thiếu gia vốn khỏe mạnh, chỉ sợ không qua được một cửa này.” Hải Phú nói.



Tần Thiên đi qua, đã thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng bệch như tuyết, cả người tiều tụy vô cùng, Tần Thiên mũi đau xót, nước mắt lăn xuống. Nàng che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.



“Thiếu gia trở về được mấy ngày rồi?” Nàng hỏi.



“Vừa trở về hai ngày, hai ngày này ngủ rất nhiều, thỉnh thoảng tỉnh lại, Tạ tiểu thư mỗi ngày đến mấy lần, gần đây đã đem chuyện hầu hạ thiếu gia nói ra, cũng không để chúng ta tiến vào, thật giống như nàng ta là nữ chủ nhân nơi này vậy.” Thu Lan trong khoảng thời gian này giận giữ không ít, lúc này càng nói càng tức.



Thanh Liễu dùng cùi trỏ huých nàng một cái, Thu Lan lúc này mới ngậm miệng.



Thanh Liễu tiếp theo nói: “Thiếu gia vừa tỉnh dậy đã hỏi người, Tạ tiểu thư nói với hắn…” Thanh Liễu nhìn nàng một cái: “Nói người ở cùng một chỗ với Tạ công tử, Tạ công tử sẽ chiếu cố người, bảo hắn không cần lo lắng. Thiếu gia vẫn đang phái rất nhiều người đi ra ngoài tìm Đại thiếu phu nhân, còn bảo Phạm Thiên tìm không ít người quen thuộc thảo nguyên đi tìm, đến bây giờ còn chưa có tin tức.”



Tần Thiên ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nghe hết thảy, thấy bàn tay Trang Tín Ngạn lộ ra ngoài chăn, nàng cầm tay hắn, tay hắn lạnh lẽo vô cùng, bàn tay vốn oánh nhuận no đủ hiện tại lại trở nên xanh tái, Tần Thiên đau lòng không thôi. Như có cảm giác, Trang Tín Ngạn mi mắt giật giật, sâu kín tỉnh dậy.