Thịnh Thế Trà Hương
Chương 208 : Tìm nàng tính sổ
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Cùng lúc đó, Tam di thái thái tâm tình tích tụ đến tâm sự với Nhị di thái thái, nói về việc Tần Thiên muốn kiểm toán.
“Sớm biết như vậy, lúc trước ta đã không mua những thứ kia, hiện tại cũng sẽ không khiến người khác chê cười.” Tam di thái thái liên thanh thở dài.
Nhị di thái thái nhãn châu chuyển động, nặng nề mà vỗ bàn: “Xảo Vân, ngươi bị nhi tức của ngươi lừa rồi! Nàng ta cùng nha đầu chết tiệt kia hợp nhau tính kế ngươi đó!”
Tam di thái thái cả kinh nói: “Sao lại nói như vậy?”
“Ngươi ngẫm lại xem, nha đầu chết tiệt kia cùng nhi tức của ngươi quan hệ vô cùng tốt, lúc trước luôn tin tưởng nhi tức ngươi, do đó nha đầu chết tiệt kia mới đưa quyền quản lý hậu viện giao cho nàng ta, đã khá lâu như vậy, cũng không gặp nàng ta điều tra kiểm toán, sao lúc này bỗng nhiên lại làm như vậy, nhất định là nhi tức ngươi đã đem sự tình nói cho nàng biết, hai người hợp lực đối phó ngươi!” Nhị di thái thái mở to hai mắt nhìn, vỗ bàn!
“Cái gì? Nghiên Hạnh dám đối với ta như vậy?” Tam di thái thái cắn răng đứng lên, nàng vốn là lòng tích tụ uất ức, không biết nên phát tiết thế nào, nay nghe Nhị di thái thái nói như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy! Tần Thiên thì nàng không dám chọc, nhưng Phương Nghiên Hạnh thì giống như đồ ăn nàng có thể xơi trọn! Lập tức, nàng cầm trong tay khăn lụa vung lên: “Ta tìm nàng tính sổ!” Nói xong, một bên thấp giọng mắng, một bên vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng chân trước vừa đi, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân sau lưng tiến vào, hai người quay đầu nhìn Tam di thái thái vội vã như bị lửa liếm mông chạy đi, Lưu Bích Quân hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?”
Nhị di thái thái nhíu mày cười: “Tam phòng có trò hay để xem rồi!” Tiếp theo sắc mặt trầm xuống: “Ta thật muốn nhìn xem, Phương Nghiên Hạnh này về sau còn có dám giúp nàng ta quản gia hay không! Vị trí quản gia sớm hay muộn ta cũng phải đoạt lại!”
Hai người đi vào phân biệt ngồi xuống, Nhị di thái thái nhìn về phía Trang Minh Hỉ: “Hôm nay sao con không đến Trà Hành giúp ca ca!”
Trang Minh Hỉ thản nhiên nói: “Nương đã quên rồi sao? Tần Thiên đã trở lại, Đại nương từng nói qua, Tần Thiên sau khi trở về Trà Hành sẽ không cần tới con nữa!”
“Tần Thiên này thật sự là sao chổi mà!” Nhị di thái thái vẻ mặt phẫn hận: “Nàng một ngày còn ở Trang phủ, chúng ta một ngày cũng đừng nghĩ tới việc xuất đầu lộ diện!”
Lưu Bích Quân liếc mắt nhìn Trang Minh Hỉ, bỗng nhiên cười nói: “Nương, người muốn đối phó với Tần Thiên rất dễ dàng, trước mắt đã có một cơ hội tốt!”
“Cơ hội gì?” Nhị di thái thái vui vẻ hỏi.
Lưu Dần cùng thê tử Lí thị mặc đồ tang quỳ gối trước linh đường, thấy người của Trang phủ tới, Lưu Dần đứng lên lau trên mặt nước mắt đón đi lên.
Song phương thi lễ, Lưu Dần thần sắc thản nhiên: “Đại thiếu phu nhân có tâm.”
Trong đầu hồi tưởng lại lúc trước Trang Minh Hỉ đã thương nghị với hắn: “Lưu lão bản, bình tĩnh mà xem xét, có Trà Hành nào có thể cho ngươi mua chịu trong năm tháng chứ? Đại tẩu trước khi đi cũng không phân phó, nghĩ đến chắc cũng vì không muốn để tình trạng tiếp diễn như vậy. Ca ca ta làm việc nóng vội, khiến lệnh tôn bệnh tình nặng thêm, việc này là hắn không đúng, nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền, không phải việc thiên kinh địa nghĩa sao? Trang phủ chúng ta đối với Lưu gia các người coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, Lưu lão bản sao có thể không quan tâm chạy đến Trà Hành náo loạn?”
Không sai, Thịnh Thế quả thật không có nghĩa vụ cho hắn mua chịu, nhưng lúc trước Tần đương gia lại cho hắn hy vọng này, nay thay đổi chủ ý cũng phải có một lời công đạo! Phụ thân bởi vì việc này bệnh tình nặng thêm mà tử vong, nàng bây giờ còn tới làm cái gì?
Vốn đối với Tần Thiên trong lòng cảm kích, bởi vì tràng biến cố này mà hoàn toàn biến mất.
Có điều Trang phủ cuối cùng quả thật tốn không ít bạc vì phụ thân chữa bệnh, hắn cũng không thể không nể mặt đối phương.
Đành đối phó ôn hòa như vậy.
Bên này, Trang Tín Ngạn sau khi tiến vào, liền đi đến trước linh đường thắp một nén hương cho Lưu lão đầu. Hắn hiện tại chỉ biết nói chút lời đơn giản, hơn nữa phát âm không chuẩn, trừ bỏ Tần Thiên là người nghe đã quen, người khác bình thường đều nghe không hiểu, hắn từng thử qua trước mặt Hải Phú, Hải Phú cũng là nghe mà mang máng đoán ra, rất nhiều thời điểm đều không hiểu ý tứ của hắn.
Cho nên trước mặt người bên ngoài, hắn vẫn không muốn phát ra tiếng, khiến người khác chê cười.
Tuy rằng hắn không nói được mấy lời có thể an ủi lòng người, nhưng vẻ mặt hắn túc mục, cùng với tư thái đầy thành ý, đã thành công chiếm được hảo cảm của người trong Lưu gia.
Lưu Dần vốn đối với thiếu gia bị tàn tật tràn đầy đồng tình, lúc này cũng nghĩ tới tâm bệnh của Trang phủ, tiến lên hướng Trang Tín Ngạn hoàn lễ.
Đôi bên trong lúc đó không khí lạnh nhạt xấu hổ bởi vậy mà dịu đi không ít.