Thịnh Thế Trà Hương

Chương 214 : Xử phạt

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Tần Thiên sắc mặt trầm xuống, lui về phía sau hai bước, cùng hắn giữ một khoảng cách.



Tạ Đình Quân chau chau mày, nói: “Nên nói nên làm thế nào, ta đều nói đều làm, vì sao Tần đương gia sắc mặt còn khó coi như vậy?”



“Chuyện mới vừa rồi Tạ công tử cũng nhìn thấy......” Tần Thiên nói: “Ta mặc dù không sợ lời đồn đãi, nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ cho thể diện của Thịnh Thế, của Trang gia, về sau chúng ta trừ công việc cần thiết phải tiếp xúc ra, những chuyện khác vẫn nên kiêng kị cho thỏa đáng.”



Nói xong, Tần Thiên xoay người tránh ra, lên xe ngựa của mình.



Lần này lời đồn đãi lưu truyền nhanh rộng như vậy, thật sự không tầm thường, mặc dù người chứng kiến cũng không có một mình Tạ Đình quân, nhưng vẫn khiến Tần Thiên không thể không hoài nghi hắn, không có chứng cớ cũng không tiện nói rõ, hai nhà ở Mạc Bắc lại hợp tác buôn bán. Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể tận lực cách hắn một chút là được.



Mọi người lên xe ngựa xong xe ngựa nhanh chóng rời đi, người vây xem thấy đã không có náo nhiệt, dần dần giải tán.



Tạ Đình quân vuốt huyền thiết chỉ bên tay trái, đưa mắt nhìn xe ngựa rời khỏi, ánh mắt hơi trầm xuống, không ngừng lóe lên.



***



Rất nhanh mọi người đã trở lại Trang gia.



Trang gia đại đường tộc trưởng Trang Thành Chí ngồi trên chính vị, Đại phu nhân ngồi bên cạnh, Tam di thái thái đứng phía sau Đại phu nhân. Tông gia các lão gia chia ra ngồi hàng ghế bên trái mà Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn, Trang Tín Trung, Phương Nghiên hạnh, Trang Tín Xuyên thì ngồi ở hàng ghế bên phải.



Mà Nhị di thái thái, Trang Minh Hỉ cùng với Lưu Bích Quân quỳ gối trong sảnh, tất cả đều cúi đầu xuống. Phụ nhân mặc áo vải bông quỳ gối phía sau các nàng, run lẩy bẩy, xa phu thì đứng bên cạnh phụ nhân, vẻ mặt mờ mịt.



Lúc này, Trang Thành Chí khuôn mặt vẫn đang thâm trầm tằng hắng một cái, chậm rãi mở miệng, hắn nhìn mấy người quỳ phía dưới, hướng về phía phụ nhân kia hỏi: “Phụ nhân, ta hỏi ngươi, ba người ở đây có liên quan gì đến việc ngươi thêu dệt đồn đãi nói xấu Trang phủ hay không!”



Phụ nhân nghe tiếng ngẩng đầu lên, bất an nhìn bóng lưng ba người Nhị di thái thái một cái, con ngươi nhỏ hẹp chuyển động.
Nhị di thái thái đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu rõ. Sắc mặt nàng tái đi, kinh ngạc nhìn Trang Minh Hỉ, Trang Minh Hỉ thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó xoay người mặt hướng Đại phu nhân quỳ xuống.



Đại phu nhân mặt hướng tộc trưởng Trang Thành Chí, cung kính nói: “Chân tướng sự tình đã rõ ràng, Tam thúc làm Trang gia  tộc trưởng, chuyện này kính xin Tam thúc quyết định!”



Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đêuf tập trung ở trên người Trang Thành Chí.



Trang Thành Chí che miệng ho nhẹ hai tiếng, liền đứng lên, sử dụng giọng khàn khàn đặc biệt của hắn chậm rãi nói: “Lý Tú Mai, một mình ngươi phụ đạo nhân gia, vốn nên đàng hoàng sống ở hậu trạch, nhất cử nhất động, đều nên lấy mặt mũi Trang gia làm trọng, ngươi một lần lại một lần gây chuyện thị phi, chúng ta thấy ngươi cô nhi quả mẫu nhiều năm như vậy, cũng không muốn cùng ngươi so đo, nhưng bây giờ, ngươi lại dám ở trong bóng tối gây sóng gió, thêu dệt chuyện sinh sự, chà đạp thể diện Trang gia, chà đạp tôn nghiêm của gia chủ Trang gia, không thể tha thứ cho ngươi!”



Nói đến khúc sau, thanh âm chậm rãi của Trang Thành Chí từ từ trở nên nghiêm nghị nặng nề, giống như trọng chùy, nặng nề đánh vào lòng Nhị di thái thái!



Nhị di thái thái sắc mặt trắng bệch, toàn thân không thể khống chế phát run, hoảng sợ nhìn  Trang Thành Chí đôi môi lúc hé lúc ngậm.



“Trang gia không thể tha thứ cho kẻ khinh thường chi phụ như vậy, kể từ hôm nay, ngươi thu dọn đồ đạc, rời khỏi Trang gia đi!”



Mọi người đều kinh ngạc, tộc trưởng muốn trục xuất Nhị di thái thái khỏi Trang gia sao? Cho dù là Tần Thiên cũng không nghờ tới kết quả như vậy, có thể thấy được lần này Trang Thành Chí vô cùng tức giận! Có điều cũng là bọn họ tự làm tự chịu, cũng không có thể đồng tình!



“Về phần Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ, cùng với Lưu thị......”



Nghe thấy Trang Thành Chí nói tới tên của mình, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân đều giật mình, không biết số mạng bọn họ đang chờ đợi là gì.



Nhưng Trang Thành Chí lời chưa nói xong, lại nghe thấy Nhị di thái thái “A”  một tiếng hét thảm, Nhị di thái thái quỳ lết bò đến trước mặt Trang Thành Chí, ôm hai chân của hắn khóc lớn: “Tam thúc, Tam thúc, Tú Mai hiểu mình sai rồi, người đừng đuổi Tú Mai ra ngoài a, Tú Mai đã lớn tuổi, ra khỏi Trang gia còn có thể đi đâu? Tam thúc ta hiểu ta đã sai lầm rồi, ta về sau cũng không dám làm thế nữa, ta cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới làm ra chuyện xấu xa như vậy, ta về sau sẽ không bao giờ dám thế nữa, Tam thúc, người tha cho ta đi, tha cho ta đi!”



Nhị di thái thái cho tới bây giờ đều vô cùng cường ngạnh vô cùng hiện tại lại khóc lóc thê thảm, khàn cả giọng, lần này nàng thật sự sợ hãi, nàng không nghĩ tới tộc trưởng sẽ xử trí nặng như vậy!