Thịnh Thế Trà Hương
Chương 216 : Cầm sắt cùng minh
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Đại phu nhân hướng Trang Thành Chí trưng cầu ý kiến nhận được sự đồng ý, sau đó xử trí hai người Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân.
“Các ngươi lần này cũng không thể cho qua, cùng mẫu thân các ngươi đến biệt viện đi, về phần Minh Hỉ bởi vì sắp xuất giá, cho phép ngươi trước khi xuất giá được trở về!” Đại phu nhân nói.
“Đại tỷ, ngươi trừng phạt ta như thế nào cũng đều có thể, nhưng việc này cùng Minh Hỉ và Bích Quân không liên quan a!” Nhị di thái thái vội vàng nói.
Lưu Bích Quân vốn thất kinh nghe vậy vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta cái gì cũng không biết!”
Trang Minh Hỉ lại nói: “Đại nương, lỗi của mẫu thân chính là lỗi của nữ nhi, Minh Hỉ nguyện ý nhận xử phạt.”
Nhị di thái thái làm bộ đánh nàng một cái, khóc nói: “Con nhận loạn cái gì vậy? Chuyện này vốn không liên quan đến con mà!”
Tiếp theo lại nói với Đại phu nhân: “Đại tỷ, các nàng trước đó căn bản không biết việc này, đều là ta an bài, trong lòng đắc ý, cố ý mang các nàng đi xem náo nhiệt, các nàng cũng không cảm kích!”
Ở trên núi sâu không lo không có củi đốt, nàng hiểu được ý tứ của nữ nhi, nàng chẳng lẽ thật muốn đến biệt viện ở cả đời? Chỉ có để nữ nhi Minh Hỉ lưu lại, mới có thể tìm biện pháp giúp nàng trở về, dựa vào Tín Xuyên nàng cũng không tin tưởng cho lắm. Việc này, vẫn là Minh Hỉ tâm nhãn thông minh hơn hẳn.
“Đại tỷ, Minh Hỉ rất nhanh sẽ gả vào Tạ gia, nếu lúc này bị đưa đến biệt viện, Tạ gia mà biết sẽ nghĩ như thế nào? Đại tỷ, Minh Hỉ cũng gọi ngươi là nương, ngươi nhẫn tâm để nàng còn chưa vào cửa đã bị nhà chồng coi thường sao?” Nhị di thái thái sốt ruột nói.
Bên cạnh Trang Minh Hỉ dùng khăn tay che miệng lại, khóc lê hoa mang vũ, thanh âm thút thít nức nở, rất đáng thương.
Lưu Bích Quân cũng ở bên cạnh khóc kêu oan uổng.
Đại phu nhân và mọi người đang ngồi thật sự phiền lòng vì việc này. Trang Thành Chí tuổi đã cao, lúc này thấy mỏi mệt không chịu nổi, thầm nghĩ muốn mau chóng giải quyết việc này, hắn vẫy tay nói: “Nếu không có liên quan đến Minh Hỉ và Bích Quân, vậy tha cho các nàng đi, có điều không thể không trừng phạt, Hoa Anh, ngươi phạt các nàng ba tháng nguyệt ngân đi!”
Thấy Đại phu nhân thái độ hòa hảo, Tạ phu nhân dung sắc cũng ôn nhã hơn một chút, bà lấy khăn tay, bắt đầu lau nước mắt: “Nay công tử nhà ngươi đang rất vui vẻ, nhưng Uyển Quân nhà ta lại bởi vì công tử nhà ngươi mà bị người khác chê cười, khuê nữ nhà ta bởi vì việc này gầy sọp đi, tiều tụy không còn giống hình người, nàng hiện tại ngay cả cửa cũng không dám bước ra, mỗi ngày đều tránh ở trong phòng cũng không dám gặp người khác, cứ như vậy, ta thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì…”
Nghe xong lời này, Đại phu nhân trong lòng buồn bã, vì cứu con của mình, lại làm cho một cô nương tốt rơi vào tình cảnh này, trong lòng bà kỳ thật cũng không thoải mái. Nhưng nhớ tới Tần Thiên, nhớ tới nhi tức đối với con mình tình thâm ý trọng, Đại phu nhân quyết tâm, giữa Tần Thiên và Tạ Uyển Quân nếu thật sự chỉ có thể lựa chọn một người, vậy không còn gì phải do dự, đương nhiên là Tần Thiên!
Tạ phu nhân sau khi lau lệ một lúc, ngẩng đầu phân phó nha hoàn bên người: “Đi gọi Tam tiểu thư đến đây, nói Đại phu nhân Trang phủ tới, bảo nàng đến để gặp mặt Đại phu nhân.”
Nha hoàn đi ra ngoài, không bao lâu, Tạ Uyển Quân được nha hoàn vây quanh đi đến.
Tạ phu nhân giới thiệu hai người. Tạ Uyển Quân khiếp sinh gọi một tiếng Đại phu nhân, Đại phu nhân tuy rằng giả bộ không thấy, nhưng vuốt đôi tay gầy yếu của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên thương tiếc.
Đúng là… Tình nghĩa lưỡng nan toàn…
Đại phu nhân thở dài.
Tạ Uyển Quân trong khoảng thời gian này thật sự rất tiều tụy, thứ nhất nàng quả thật nhận lấy áp lực quá lớn, nàng lúc ấy tâm hung ác muốn đem sự tình biến thành không còn đường để cứu vãn, vốn là muốn buộc Trang phủ đi vào khuôn khổ, trở thành bình thê của Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn mặc dù có chỗ thiếu hụt, nhưng hắn có năng lực, lại thông minh, bộ dạng còn đẹp như vậy, tính tình lại tốt, gia cảnh cũng rất giàu có, coi như là tương xứng. Nhưng nàng nằm mơ cũng chưa nghĩ tới mặc dù náo loạn đến mức như vậy, Trang Tín Ngạn thế nhưng vẫn không chịu cưới nàng!
Nếu không thể gả đến Trang phủ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Bên ngoài lời đồn đãi chuyện nhảm thế nào thì nàng không biết, nhưng trong phủ bọn tỷ muội con thiếp thất, thấy nàng liền che miệng cười trộm, có thể thấy được đồn đãi này khó nghe đến mức nào.
Nàng thật sự không rõ, Trang Tín Ngạn sao không chịu cưới nàng chứ? Nàng chẳng lẽ không đẹp hơn Tần Thiên, xuất thân của nàng chẳng lẽ không tốt hơn Tần Thiên hay sao? Nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, chẳng lẽ Tần Thiên là một nữ tử xuất thân nha hoàn có thể so sánh được với nàng? Tần Thiên biết buôn bán, nhưng là một thê tử, chẳng lẽ chỉ biết việc buôn bán là có thể sao?
Để Tần Thiên lo việc buôn bán bên ngoài, nàng ở trong nhà chiếu cố hắn, cùng hắn cầm sắt cùng minh không phải rất tốt sao?