Thịnh Thế Trà Hương
Chương 218 : Hồng Môn Yến
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Bất quá lần này Từ Phúc Tuyền đi vào tìm Tần Thiên, không phải vì chính mình, mà là vì con hắn.
Con hắn Từ Xương Bình là quản sự thu chè tươi ở Trà Hành, ở Trà Hành cũng làm gần mười năm. Làm việc cũng an ổn, không gây ra đại loạn gì, nhưng ngày thường cũng khó khiến Tần Thiên lưu lại ấn tượng.
“Đại thiếu phu nhân ta cũng biết lấy tư chất của Xương Bình, rất khó phụ trách toàn bộ sinh ý ở đại mạc, ta chỉ muốn thỉnh Đại thiếu phu nhân cho hắn chức vị thủ phó, để hắn đi theo học hỏi nhiều hơn, trông thấy mọi việc, tương lai cũng giúp đỡ được Đại thiếu phu nhân nhiều hơn!” Từ chưởng quỹ nói.
Xét thấy Từ chưởng quỹ ở Thịnh Thế cần cù thật thà khẩn nhiều năm như vậy, đưa ra yêu cầu như thế cũng không quá phận, vì thế, Tần Thiên rất sảng khoái đáp ứng. Mục đích đạt được, Từ chưởng quỹ cao hứng rời đi.
Từ chưởng quỹ chân trước mới vừa đi, Thanh Liễu cầm sái kim bái thiếp đỏ thẫm tiến vào, nói: “Là Tri phủ phu nhân phái người đưa bái thiếp đến.”
Tri phủ phu nhân? Tần Thiên kinh ngạc, tiếp nhận vừa thấy, là Tri phủ phu nhân trong phủ tổ chức hội du xuân, cố ý thỉnh các thương phụ nổi danh toàn thành đến.
Loại hình thức yến hội này, hàng năm hình như phủ phu nhân đều cử hành hai lần vào mùa xuân, một lần là mở tiệc chiêu đãi các phu nhân quan lại toàn thành, một lần là mở tiệc chiêu đãi thương phụ, năm trước đây đúng là thời điểm Tri phủ đại nhân cùng Đại phu nhân có hiềm khích, Tri phủ phu nhân đã không mời Đại phu nhân. Nhưng năm nay, Thịnh Thế sinh ý càng làm càng náo nhiệt, hơn nữa có quan hệ với Tống bá bá, tất nhiên không thể bài trừ Thịnh Thế.
Thu Lan nghe nói là Tri phủ đại nhân mở tiệc chiêu đãi, lập tức nói: “Có thể không đi không? Nhị di thái thái vừa mới bị đưa đến biệt viện, Tri phủ phu nhân liền mở tiệc chiêu đãi Đại thiếu phu nhân, ta cảm thấy Tri phủ phu nhân nhất định không có tâm tư!”
“Đừng nói lung tung!” Thanh Liễu lập tức bưng kín miệng Thu Lan, sau đó đi đến ngoài cửa nhìn nhìn, xác định không có người nghe thấy lời nói vừa rồi của Thu Lan, lúc này mới yên lòng. Nàng xoay người, chỉ vào Thu Lan trách cứ: “Thu Lan, ngươi tính tình lỗ mãng không chịu sửa, sớm hay muộn có một ngày sẽ hại đến Đại thiếu phu nhân!”
Thu Lan đi đến bên cạnh Thanh Liễu, phe phẩy cánh tay của nàng nói: “Được rồi Thanh Liễu, ngươi đừng mắng ta, ta nhất định sẽ sửa!”
Thanh Liễu giơ ngón tay chỉa một cái lên trán nàng, cười nói: “Đúng là da mặt dày không biết xấu hổ mà, cũng không biết Hải Phú vì sao lại coi trọng ngươi chứ?”
Thu Lan mặt đỏ lên, lập tức véo nhẹ Thanh Liễu, Thanh Liễu tránh ra trốn phía sau Tần Thiên, nói: “Lời này Đại thiếu phu nhân cũng nói qua, ngươi có bản sự thì tới véo Đại thiếu phu nhân đi!”
Thu Lan nào dám, nhìn Tần Thiên, mặt đỏ hồng cúi đầu, dậm dậm chân sẵng giọng: “Các ngươi đều là trứng thối, chỉ biết chê cười ta!”
Tần Thiên vỗ tay cười: “Ta không chê cười ngươi, nam nữ hoan ái vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, ngươi cùng Hải Phú tuổi cũng không còn nhỏ, xem ra cũng có ý với nhau? Ta còn tính, chờ sự vụ đầu xuân hoàn tất, sẽ cùng nương bàn về chuyện của các ngươi, tìm ngày lành giúp các ngươi chủ trì!”
Thu Lan trong lòng vui mừng, trên mặt lại không nhịn được đỏ hồng, nàng dậm chân bụm mặt nhăn nhó nói: “Không nói chuyện với các người nữa!” Nói xong, chạy thật nhanh ra ngoài.
Tần Thiên và Thanh Liễu đều cười nhìn ra ngoài cửa.
Lần này gặp nạn ở đại mạc, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện tốt, cũng vì lần này gặp nạn, Hải Phú cứu mấy người Thu Lan, hai người trong hoạn nạn nảy sinh tình cảm, sau khi trở về hai người lén lút gặp mặt, rốt cuộc giấy không thể gói được lửa, không bao lâu đã bị Thanh Liễu và Tần Thiên phát hiện.
Đây vốn là chuyện tốt, Tần Thiên làm sao có thể ngăn cản, trong lòng đã vì các nàng tính toán chu toàn.
“Hiện tại mầm tình đã rơi xuống người Thu Lan rồi, vậy còn Thanh Liễu ngươi thì sao? Có ý trung nhân không, ngươi so với Thu Lan ổn trọng hơn rất nhiều, ngươi nếu có tâm giấu giếm ta, ta sẽ rất khó mà phát hiện ra được!” Tần Thiên đẩy Thanh Liễu một cái.
Thanh Liễu mặt trướng đỏ bừng: “Đại thiếu phu nhân, người nói gì vậy? Ta không có mà. Ta nghĩ cả đời này đều hầu hạ Đại thiếu phu nhân!”
“Nha đầu ngốc!” Tần Thiên cười cười, trong lòng lại tính toán, nên vì Thanh Liễu tìm một phu lang thích hợp, quả quyết không thể ủy khuất nàng.
Hai người đều khoảng tầm bốn mươi tuổi, tuy rằng vẻ mặt mỉm cười, nhưng nhìn Tần Thiên ánh mắt lại giống như có thâm ý, Tần Thiên cho rằng là do mấy lời đồn đãi, cũng không thèm để ý.
Nàng chú ý tới Tạ phu nhân cũng ngồi ở vị trí bên cạnh Tri phủ phu nhân phía bên tay trái, hai người nói chuyện dường như rất thân cận. Thấy Tần Thiên nhìn tới, Tạ phu nhân lạnh lùng quét nàng liếc mắt một cái, sau đó lại cùng Tri phủ phu nhân nói gì đó. Tri phủ phu nhân nhìn về phía Tần Thiên, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên.
Thấy vậy, Tần Thiên liên tưởng đến việc Tạ Đình Quân vừa rồi có thể tùy ý gặp mặt Tri phủ đại nhân, có thể thấy được Hồ Tri phủ cùng Tạ gia quan hệ khá thân mật, nay lại thấy Tạ phu nhân cùng Tri phủ phu nhân có quang cảnh như thế, không khỏi có tâm cảnh giác.
Bất quá ký đến chi, tắc an chi (việc gì đến thì cũng đến rồi, cứ bình thản mà nhận lấy thôi), nàng không làm việc gì đuối lý, không cần phải sợ!
Yến hội như vậy, bất quá chỉ là nhàn thoại việc nhà. Tri phủ phu nhân lấy tư thái phu nhân quan lại khẳng định sự cống hiến của các thương gia trong Dương Thành, đối với các thương phụ cũng cảm tạ sự cống hiến giúp đỡ phu quân nuôi dạy con cái. Sau, đó là nhàm chán thổi phồng nhau, khoe khoang với nhau, trang sức của ta mua ở đâu a, quần áo của ta là ở nơi nào làm ra a, đồ vật trên quần áo là cỡ nào quý trọng a, nghe mấy loại chuyện này, Tần Thiên thiếu chút nữa ngủ gà ngủ gật.
Bỗng nhiên, trong gia quyến có thanh âm nổi lên, một nữ hài tử có thanh âm sắc nhọn nói: “Hóa ra đúng là ta không nhìn nhầm ngươi …” Ngữ khí tràn ngập trào phúng.
Tri phủ phu nhân hỏi là chuyện gì xảy ra, nha hoàn bẩm báo: là các tiểu thư đang tranh cãi ầm ỹ.
Các thương phụ đều nhìn qua, đã thấy đang nói chuyện là đích nữ Vương tiểu thư của lão bản gạo thương, đối tượng nàng ta trào phúng chính là Trang Minh Lan.
Lúc này Trang Minh Lan ngồi ở trong góc, cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, có vẻ vô cùng khẩn trương.
Trang Minh Lan là Tần Thiên mang tới, thấy nàng chịu ủy khuất, Tần Thiên sao có thể xem như không thấy, lập tức lên tiếng hỏi: “Minh Lan, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Trang Minh Lan ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt hàm chứa nước mắt, lại mím nhanh miệng, nhìn Vương tiểu thư bên cạnh liếc mắt một cái, không dám nhiều lời.
Thấy Tần Thiên hỏi, Vương phu nhân cũng không cố kỵ nữa, cũng hỏi nữ nhi một câu là chuyện gì xảy ra.
Vương tiểu thư hiển nhiên so với Trang Minh Lan lớn mật hơn nhiều, nàng đứng lên, đầu tiên là hướng Tri phủ phu nhân thi lễ, sau đó khinh miệt liếc Trang Minh Lan một cái, cao giọng nói: “Hồi Tri phủ phu nhân, dân nữ tò mò hỏi Ngũ tiểu thư Trang phủ có phải sau khi nàng ta xuất giá cũng sẽ giống nàng như trưởng tẩu của nàng ta, không cho phép trượng phu lại có nữ nhân khác. Nàng thế nhưng trả lời ta, nàng cũng hy vọng tương lai trượng phu giống như Đại cả của nàng, đối với thê tử toàn tâm toàn ý! Nàng cư nhiên còn hỏi ta, chẳng lẽ ngươi không muốn thế sao?”
Nói xong Vương tiểu thư ngang ngẩng đầu: “Ta đương nhiên sẽ không muốn như vậy, chúng ta là tiểu thư chính quy từ nhỏ học chính là tam tòng tứ đức, chỉ có phụ nhân phố phường không biết gì kia mới có ý tưởng ngu muội như vậy. Nếu gả đến phu gia thì nên vì phu gia suy nghĩ, muốn gia đình phồn thịnh, có thể nào bởi vì bản thân chi tư mà có ý nghĩ như vậy? Thật sự khiến người ta xem thường! Ta cảm thấy quá tức giận nên mới thất lễ, thỉnh Tri phủ phu nhân cùng các vị phu nhân thông cảm!”
Tri phủ phu nhân nghe thấy liên tục gật đầu, vẻ mặt tán thưởng: “Lời nói của Vương tiểu thư thật sự rất đúng, làm nữ nhân, sao có thể đem hai chữ đố kỵ ôm trong nực, nói khó nghe, đã phạm vào điều lệ, cũng có thể sẽ bị hưu, nữ tử giống như Vương tiểu thư mới là hiền thê lương mẫu tốt nhất!” Nói xong, nhìn Vương tiểu thư cười nói: “Vương tiểu thư, công tử nào có thể cưới đượcngươi, thật là có phúc!”
Các thương phụ khác đều phụ họa.
Vương tiểu thư mặt đỏ lên, hướng về Tri phủ phu nhân hơi hạ thấp người: “Đa tạ phu nhân tán thưởng!”
Phía sau, ngồi ở Tạ phu nhân ngồi ở bên cạnh Tri phủ phu nhân ánh mắt như điện bắn về phía Tần Thiên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không biết Tần đương gia nghĩ về lời nói này của Vương tiểu thư này như thế nào?”
Nghe đến đó, Tần Thiên trong lòng hiểu rõ, đòn đầu tiên đã đánh ra rồi!
Bất quá, ngươi cho là các ngươi nhiều người, ta sẽ sợ các ngươi sao?