Thịnh Thế Trà Hương
Chương 231 : Không thể khống chế
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Tần Thiên nhìn hắn, đã thấy hắn mặc một kiện trung y cẩm miên màu trắng, tóc dài đen nhánh rối tung trên đầu vai, bên cạnh đèn lồng khắc hoa tử đàn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ngọn đèn ảm đạm khiến gương mặt tuấn mỹ vô trù của hắn minh ám không chừng, góc cạnh rõ ràng.
Kìm lòng không được, Tần Thiên nhớ tới ban ngày hắn ở Trang thị từ đường đã nói:
“Cho dù ta tận mắt nhìn thấy, chỉ cần nàng nói không phải, ta liền tin tưởng nàng!”
Tần Thiên trong lòng chua xót, ruột mềm trăm mối, nàng dựa vào lòng Trang Tín Ngạn, ôm thắt lưng hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn.
Hắn thuận thế ôm nàng, cúi đầu, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của nàng.
Tần Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay vòng ôm cổ hắn, kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn.
Trang Tín Ngạn giật mình, Tần Thiên chủ động, nhiệt tình như lửa thế này vẫn là lần đầu tiên.
Giây tiếp theo, hắn đã bị sự nhiệt tình của nàng hòa tan, gắt gao ôm nàng, nhiệt liệt đáp lại nàng.
Hai người dây dưa ngã xuống giường.
Tần Thiên chỉ cảm thấy trong lòng như bị lửa thiêu đốt, hừng hực, mãnh liệt.
Ngọn lửa này là sự sâu sắc còn hơn cả tình yêu, là sự đau đớn thấu xương của nàng khi chuyện của hai người liên quan đến một nữ nhân khác, là sự khủng hoảng của nàng đối với tương lai không xác định.
Hừng hực thiêu đốt, dày vò nàng, hun đốt nàng, làm cho nàng cảm thấy điên cuồng.
Nàng nằm trên người hắn, nhiệt liệt hôn hắn, hôn đôi môi mềm mại, hôn lông mi cong dài, hôn đôi mắt thâm thúy, hôn cái mũi cao thẳng, hôn bờ ngực rắn chắc, hôn cơ bắp phía bụng của hắn…
Hắn là của nàng, là của một mình nàng, hắn đã nói rằng đời này kiếp này chỉ có một mình nàng, bọn họ sẽ bách niên giai lão.
Ngày ngày đêm đêm, năm tháng nhiều khoái hoạt ngọt ngào như vậy, không nên chỉ ngắn ngủi như thế, hẳn là phải sống cả một cuộc đời…
Là thời điểm nên tỉnh mộng rồi…
Nếu không, sẽ hại đến nàng.
Hắn dứt khoát quay đầu bước ra hậu viện, lòng đầy tâm sự đụng phải Hải Phú đang vội vàng chạy vào cũng không thèm nhìn lại.
“Phạm Thiên, bộ lửa đang đốt mông ngươi hay sao a!” Hải Phú hướng về phía bóng dáng hắn hô một câu, nhưng nhớ tới chuyện của mình, cũng bất chấp Phạm Thiên, vội vàng hướng tới gian phòng của Tần Thiên.
“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân, không tốt rồi!”
Vừa vào cửa, Hải Phú liền hét lớn.
Tần Thiên lông mày dựng thẳng lên, “Hải Phú, mới sáng sớm ngươi đã rủa ta rồi!”
“Không phải a!” Hải Phú vẫn đi đến trước bàn của Tần Thiên, chỉ ra ngoài cửa lo lắng nói, “Người nhanh đến Tạ gia đi!”
“Tạ gia?” Nghe thấy hai chữ này, Tần Thiên cảm thấy không thoải mái, “Ta đi Tạ gia làm cái gì, không đi!”
“Không phải a, Đại thiếu phu nhân, ta muốn người ngăn cản Đại thiếu gia!”
Hải Phú gấp đến độ túa mồ hôi.
Tần Thiên đứng lên: “Đại thiếu gia, liên quan gì đến Đại thiếu gia?”
“Đại thiếu gia vừa mới đi Tạ gia, nói muốn đích thân hoàn toàn giải quyết chuyện này!” Hải Phú vừa nói vừa lau mồ hôi, “Hắn như vậy còn không khỏi bị người ta đánh chết a, ta không dám nói cho Đại phu nhân, trước chạy tới nói cho Đại thiếu phu nhân một tiếng, cũng chỉ có người mới có thể ngăn cản được hắn!”
_________________