Thịnh Thế Trà Hương
Chương 234 : Sơ hở
Ngày đăng: 00:25 22/04/20
Tháng tư, năm nay nhóm trà xuân đầu tiên đã lục tục được đưa ra thị trường, Trang Tín Ngạn trải qua nửa tháng liên tục vất vả, sao ra mấy trăm cân Bích loa xuân, trong đó một trăm cân lưu lại cho hoàng thất cùng quyền quý, số còn lại khiến cho người đến tranh giành mua muốn đánh nhau vỡ đầu. Bích loa xuân giá liên tục tăng lên, đến mức cơ hồ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, làm cho những người liên quan ghen tị đỏ mắt. Bất quá rất nhanh đến thời điểm Tần Thiên chuẩn bị mở triển lãm bán hàng trà xuân đã thu được thành công rất lớn, lần này thương gia và khách hàng tham gia triển lãm bán hàng so với hội trà thu năm trước hkhông chỉ gấp đôi, việc náo nhiệt trọng đại như thế giúp cho các thương gia Trà Hành người người kiếm được lời, cho nên bọn họ tuy rằng đối với cống trà Thịnh Thế thu được lợi nhuận cao đỏ mắt ghen tị, nhưng vì phần ân tình này của Tần Thiên nên cũng không có ai có một chút ý tưởng xấu xa nào..
Trung tuần tháng tư, Từ Xương Bình con của Từ chưởng quỹ, cùng với Tần Thiên thông qua thâm tư thực lực quyết định chọn Đại quản sử —— Lý nhị chưởng quầy, cùng nhau mang theo lá trà mới đem ra thị trường năm nay bắt đầu xuất phát đi đại mạc. Bởi vì Tần Thiên đang khẩn cấp điều tra sự việc hãm hại lần trước, còn cần Phạm Thiên là đương sự phối hợp, cho nên, hành trình đến đại mạc của hắn bị chậm lại.
Hôm nay, Trang Minh Hỉ mang theo nha hoàn Hỉ Thước tản bộ trong hoa viên, lúc đi qua một tòa núi giả, lại phát hiện Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đang ngồi nghỉ tạm trong lương đình.
Hai người đưa lưng về phía nàng, hiển nhiên không phát hiện nàng đi đến. Trang Minh Hỉ bản không muốn để ý tới các nàng, nhưng bỗng nhiên, nàng nghe thấy Phương Nghiên Hạnh hỏi: “Muội gần đây có phải đang điều tra chuyện lần trước bị người hãm hại đúng không, có tiến triển gì không?”
Nghe thấy câu này, Trang Minh Hỉ theo bản năng lôi kéo Hỉ Thước trốn sau núi giả, hai người ngừng thở nghe lén Tần Thiên cùng Phương Nghiên Hạnh nói chuyện.
Nàng từ chỗ núp nhịn khổng nội vụng trộm ngó ra, thấy Tần Thiên cẩn thận nhìn xung quanh, vội vàng lùi đầu về.
Nghe thấy Tần Thiên nói: “Đã có chút dấu vết, âm mưu gì cũng đều có sơ hở, chỉ xem chúng ta có đủ cẩn thận để phát hiện ra sơ hở này hay không thôi. Ta cẩn thận phân tích điều tra chuyện phát sinh vào đêm đó, kết hợp với thời điểm mọi người liên quan đến sự việc, giúp ta phát hiện một điểm đáng ngờ, đêm đó người hướng Trang Tín Chẩn nói cây trà xảy ra chuyện và phát hiện then cài của cửa hông không được chốt, cùng mọi người đến hồ phía sau phủ, phát hiện thiếu một chiếc thuyền, đều là cùng một hạ nhân!”
“Cùng một hạ nhân?” Phương Nghiên Hạnh kinh ngạc nói.
Sau núi giả Trang Minh Hỉ đồng thời cả kinh, thầm nghĩ: “Tâm tư thật sự tinh tế sâu sắc.”
Không sai, người kia chính là người nàng đã an bài cùng Trương Dũng nội ứng ngoại hợp, có điều không nghĩ tới sẽ bị Tần Thiên nhìn ra sơ hở.
Nàng che ngực tim đang đập nhảy loạn kinh hoàng, tiếp tục nghe lén.
“Không sai! Chính là cùng một người! Âm mưu được tạo ra, mỗi một mối nối đều có sự thiết kế, đã có thiết kế thì sẽ có dấu vết, ai cũng không có biện pháp loại bỏ hoàn toàn dấu vết, chỉ nhìn xem ai giấu diếm cao minh hay không thôi! Bất quá thực hiển nhiên, người ra tay lần này không biết là do năng lực hữu hạn hay do điều kiện hữu hạn, dấu vết quá mức rõ ràng!”
Phương Nghiên Hạnh lắc đầu: “Đó là do muội đủ cẩn thận mới có thể phát hiện được, đem mỗi một hạ nhân liên quan đến sự kiện đêm đó tách ra từng người tra hỏi, mỗi một câu đều nhớ mà ghi lại, rồi lại hỏi lại, không buông tha mỗi một chi tiết, vì vậy mới có thể tìm ra sơ hở. Lúc ấy mỗi người đều sốt ruột tìm muội, nhiều người ồn ào, một đám hỗn loạn. Nếu không phải muội dùng phương pháp này, ai sẽ chú ý tới chi tiết rất nhỏ đó? Thực dễ dàng sẽ bị người khác xem nhẹ, qua một đoạn thời gian có lẽ sẽ trở nên không cần thiết. Đổi lại là ta, cũng không có tâm tư tinh tế như vậy.”
Thấy hắn bộ dạng như muốn ăn thịt người, Trang Minh Hỉ trong lòng e ngại, nào dám thừa nhận, vội vàng nói: “Không phải ta, không phải ta làm! Ngươi buông ra! Ngươi buông ra!” Nàng đau đến mức nước mắt đều rơi xuống.
Bên cạnh Hỉ Thước cùng Trương Dũng thấy tình hình như vậy, Trương Dũng muốn tiến lên cứu, lại bị Lâm Vĩnh chắn trước mặt!
“Không phải ngươi thì còn có thể có ai? Ngươi cho là không thừa nhận thì có thể mọi sự đại cát?” Tạ Đình Quân lạnh lùng cười, hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt như điện bắn về phía Trương Dũng, Trương Dũng kinh hãi, vội lui hai bước.
“Có thể giúp ngươi làm việc không nhiều người lắm, đây hẳn chính là kẻ chạy việc cho ngươi!” Tạ Đình Quân ở bên tai Trang Minh Hỉ nhẹ giọng nói, thanh âm mềm nhẹ, Trang Minh Hỉ lại nhịn không được phát run.
Tạ Đình Quân hướng Lâm Vĩnh ra hiệu. Lâm Vĩnh tiến lên, chỉ vài ba động tác đã áp chế Trương Dũng, chỉ thấy hắn cũng không biết dùng phương pháp gì, nhéo vài cái trên người Trương Dũng. Trương Dũng ngã xuống đất, đau đến mức há mồm kêu to, Lâm Vĩnh vội vàng lấy bố khăn trên quần áo hắn nhét vào trong miệng hắn. Trương Dũng đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, lại không thể kêu ra tiếng, toàn thân không nhịn được run rẩy, một lát sau bắt đầu mắt trợn trắng.
Mắt thấy Trương Dũng biến thành như vậy, Trang Minh Hỉ sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt chảy ròng ròng, nàng từng thấy qua khổ hình bất quá chỉ là đánh bằng roi mà thôi, làm sao từng trông thấy thủ đoạn khủng bố như vậy. Một lát sau, Lâm Vĩnh lại vỗ vỗ trên người Trương Dũng, Trương Dũng lúc này mới đình chỉ run rẩy, trên mặt dần dần khôi phục vẻ bình thường.
“Cái này gọi là phân cân thác cốt thủ, nhéo vào gân mạch trên người ngươi, cho ngươi nếm mùi thống khổ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi, thế nào, có muốn nếm thử lần nữa không?” Tạ Đình Quân nhìn Trương Dũng thanh âm lạnh lùng nói.
Trương Dũng sợ tới mức vội vàng ngồi lên, hướng về Tạ Đình Quân liên tục dập đầu.
“Không muốn lại chịu tội, vậy thành thật nói ra, chuyện này rốt cuộc thế nào?” Tạ Đình Quân nhìn xuống hắn.
Nhớ tới thống khổ vừa rồi, Trương Dũng không dám giấu diếm, lập tức nhất nhất đem sự tình nói ra.
Từ những lời kể rõ ràng của hắn, Trang Minh Hỉ trên mặt dần trở nên trắng bệch.
“Thế nào, ngươi còn muốn nói xạo?” Tạ Đình Quân xoay người nhìn Trang Minh Hỉ, ánh mắt giống như sói trên thảo nguyên, ngoan lệ âm trầm, làm cho Trang Minh Hỉ kìm lòng không được mà phát run.