Thịnh Thế Trà Hương
Chương 240 : Kiều Đại
Ngày đăng: 00:25 22/04/20
Mai hương viện
Ánh trăng sáng tỏ, tỏa ra ánh sáng trong suốt như ngọc.
Trong phòng, Hỉ Thước nhìn Trang Minh Hỉ động tác thành thạo trát giấy đèn lồng, không khỏi hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì?”
Trang Minh Hỉ tay cũng không ngừng, thản nhiên nói: “Cái này gọi là Khổng Minh đăng, có thể dùng để cầu phúc, cũng có thể…” cũng có thể dùng làm ám hiệu truyền tin tức. Những lời này nàng cũng không nói ra miệng.
Làm xong Khổng Minh đăng, Trang Minh Hỉ thả đèn lên trời, Khổng Minh đăng từ từ bay lên, trong đêm đen yên tĩnh lóe lóe ánh sáng nhạt, dần dần hòa vào màn trời, giống như một ngôi sao.
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn, hai mắt không ngừng lóe ra.
Nàng quay đầu phân phó Hỉ Thước: “Đêm nay ngươi canh giữ ở trong sân, bất luận nghe thấy tiếng vang gì cũng đừng để ý, không được để bất luận kẻ nào tiến vào.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Minh Hỉ, Hỉ Thước rất ngạc nhiên, nay tiểu thư đã bị cấm cửa, ngoài sân có người đứng gác căn bản không thể đi ra ngoài.
Mỗi ngày thời điểm mấy người Nhị di thái thái đến thăm nàng, nàng luôn mang vẻ mặt bi thương chỉ muốn chết đi cho rồi, chỉ khi nào bọn họ đi rồi, tiểu thư liền hồi phục bình tĩnh, không có việc gì, vẫn như bình thường đọc sách viết chữ.
Hỉ Thước thật sự không thể lý giải, sau khi tiểu thư xảy ra loại sự tình này, còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là mình, chỉ sợ cũng không sống nổi.
Thả đèn trời xong, Trang Minh Hỉ trở về phòng ngủ, Hỉ Thước dựa theo phân phó, canh giữ ở trong sân.
Thời điểm trăng lên giữa bầu trời, Hỉ Thước bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng phía sau của tiểu thư một thanh âm “Chi nha” vang lên, Hỉ Thước nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một bóng đen lẩn vào phòng, nhưng vừa chớp mắt, lại thấy cửa đóng then cài. Hỉ Thước dụi mắt, nghĩ chắc hẳn mình vừa bị hoa mắt.
Nói xong, miệng thối hoắc lại hôn lên người nàng.
Trang Minh Hỉ chán ghét quay mặt đi, nghĩ rằng: kẻ quái dị như ngươi, được hai đòi ba bốn, còn muốn ta sinh oa nhi cho ngươi, nằm mơ!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại nổi lên mỉm cười, nàng xoay người, buộc bản thân ôm lấy thân thể hắn, ngón tay vẽ một vòng trên vòm ngực rậm rì của hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngọt ngào cười nói: “Muốn ta gả cho ngươi không phải là không thể, nhưng là ngươi phải đáp ứng với ta một việc.”
Kiều Đại đang định đáp ứng, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Những thứ khác đều được, ngươi nếu bảo ta giải quyết Tạ tiểu tử kia, ta không thể làm được, không riêng gì Tạ tiểu tử kia giảo hoạt như hồ ly, mặt khác, cấp trên cũng áp chế, ta thật sự đối nghịch với hắn, chỉ sợ sẽ mang lại tai họa cho Kiều bang, ta tuy rằng thương nàng, nhưng tính mạng của các huynh đệ cũng rất quan trọng, ta không thể vì nàng mà không để ý tới bọn họ!”
“Không có tiền đồ!” Trang Minh Hỉ giận tái mặt, lại nói: “Ngươi yên tâm, ta muốn ngươi làm một chuyện không liên quan đến hắn, ngươi cẩn thận nghe đây.”
Tiếp theo, Trang Minh Hỉ ghé vào lỗ tai hắn tinh tế công đạo một phen.
Kiều Đại sắc mặt không ngừng biến ảo, đến cuối cùng, hắn đẩy Trang Minh Hỉ ra, nhìn nàng cả kinh nói: “Đó không phải là ca ca ruột của nàng sao? Nàng lại ngoan tuyệt như thế?”
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ” ngồi dậy, trừng mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ca ca ruột? Hắn chưa từng coi ta là muội muội ruột thịt, ngươi cũng biết hắn đối với ta như thế nào? Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, trên đời này, nếu ta không vì mình lo lắng, còn có ai đem ta để ở trong lòng?”
Thấy nàng tức giận, Kiều Đại cũng mềm lòng, vươn tay ôm nàng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, cúi đầu, hung hăng hôn môi, thời điểm Trang Minh Hỉ thiếu chút nữa ngất xỉu, Kiều Đại mới buông nàng ra, hắn nói ở bên tai nàng: “Được được, tiểu hạt tiêu của ta, ta giúp nàng là được rồi.”
Tiếp theo, hắn lôi kéo tay nàng đi đến chỗ giữa hai chân, ở bên tai nàng mơ hồ không rõ: “Nàng xem, lại vừa cứng, giúp ta xoa xoa…”