Thịnh Thế Trà Hương

Chương 242 : Quyết liệt

Ngày đăng: 00:25 22/04/20


Vừa dứt lời, Tần Thiên bước ra khỏi đại môn.



Nhị di thái thái đang rơi lệ nhìn thấy Tần Thiên cũng ngừng khóc, Trang Tín Xuyên thì chật vật cúi đầu, lui phía sau Nhị di thái thái, mà Trang Minh Hỉ được Hỉ Thước nâng đỡ đứng bất động, thần sắc lạnh lùng, dường như không trông thấy Tần Thiên.



Nhị di thái thái lau khô nước mắt, trừng mắt nhìn Tần Thiên: “Ngươi đến để chê cười chúng ta sao?”



“Ta cũng không nhàn rỗi như vậy!” Tần Thiên tức giận, lại nói: “Là Đại phu nhân bảo ta đến nói với các ngươi một tiếng, nếu các ngươi tạm thời không tìm được chỗ thích hợp để sinh sống, Đại phu nhân có tòa thôn trang ở phía đông thành, vốn là đồ cưới của bà, có thể tạm thời cho các ngươi nghỉ chân tại đó, chờ đến khi các ngươi tìm được chỗ ở thì chuyển đi sau!”



Đại phu nhân làm sao không biết thỉnh thần dễ tiễn thần khó, có điều, bà thấy Nhị phòng rơi vào hoàn cảnh này, Trang Minh Hỉ lại gặp phải tình huống như vậy, không đành lòng nhìn thấy bọn họ gian nan khổ sở, liền bảo nàng cho bọn họ tạm thời sinh sống tại tiểu viện, bọn họ muốn ở bao lâu cũng được, không cần phải vội vàng gấp gáp tìm chỗ ở.



“Đại tỷ…” Nhị di thái thái cay mũi, rơi lệ.



Mấy ngày này, nàng liên tục gặp biến cố, nhi tử và nữ nhi đều lâm vào tình cảnh này, nàng thậm chí hoài nghi, có phải lão thiên gia đang trừng phạt nàng có lòng tham hay không? Nàng coi Trang phủ là nơi mình có thể dễ dàng tùy ý, chưa từng đem Đại tỷ để vào mắt, đã sớm quên việc Đại tỷ là thê còn nàng chỉ là thiếp, đối với Đại tỷ bất kính, luân phiên tính kế, có lẽ ngay cả lão thiên gia cũng không thấy thuận mắt, nữ nhi cùng nhi tử sở dĩ như vậy đều là báo ứng của nàng!



Trong lòng hối hận, nhưng sự tình đến nước này, làm sao còn có đường vãn hồi?



Tần Thiên cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, bảo người gọi xe ngựa, đưa bọn họ đến tiểu viện của Đại phu nhân. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa châu anh bát bảo hoa mỹ đi tới, dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà dừng lại trước đại môn Trang phủ.



Đang lúc Tần Thiên đoán có khách quý đến chơi, Trang Minh Hỉ vẫn trầm mặc ít lời dường như không hề tồn tại bỗng nhiên động cước bộ. Nàng đi đến xe ngựa đầu tiên nhìn về phía mẫu thân và huynh trưởng, thản nhiên nói: “Ta có nơi khác để đi rồi, sẽ không đi cùng các người.”



Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, Nhị di thái thái tiến lên trước giữ chặt tay Trang Minh Hỉ, lo lắng hỏi: “Minh Hỉ, con không đi cùng chúng ta thì có thể đi đâu?” Lại nhìn về phía xe ngựa: “Đây là xe của ai?”



Tần Thiên thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện cẩn thận đánh giá xe ngựa đẹp đẽ này, thấy ở một góc trên thân xe có khắc một chữ “Trang”.



Chữ “Trang” này khẳng định không phải ý chỉ Trang phủ, nàng rất rõ đây không phải xe ngựa trong phủ.



Đang lúc nàng nghi hoặc, Trang Minh Hỉ lại giải đáp vấn đề này.


“Minh Hỉ, Minh Hỉ, ngươi sao có thể đối với mẫu thân như vậy a…” Nhị di thái thái một bên giãy dụa, một bên quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ khóc lóc cầu xin.



Trang Minh Hỉ đứng ở trong sảnh nhìn Nhị di thái thái không nhúc nhích, hé ra mặt cười tái nhợt.



“Dù sao trong lòng người cũng chỉ có một nhi tử này, mặc kệ là chuyện gì, người đều hướng về phía hắn, đã như thế, người cứ coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này, về sau sống với nhi tử của người đi!”



Trang Minh Hỉ kiên quyết nói.



“Minh Hỉ, Minh Hỉ!”



“Đuổi bọn họ ra ngoài!”



Rất nhanh, trong đại sảnh khôi phục sự yên tĩnh, Trang Minh Hỉ hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.



Đúng lúc này, có hạ nhân thông báo: “Tạ gia Nhị công tử cầu kiến!”



Tạ Đình Quân?



Nghe thấy cái tên này, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy trái tim nhảy nhót, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, cố gắng đứng dậy.



“Mời hắn vào!” Trang Minh Hỉ phân phó.



Tạ Đình Quân…



Trang Minh Hỉ nghiến răng nghiến lợi.



_________________