Thịnh Thế Trà Hương

Chương 245 : Lâm nhi

Ngày đăng: 00:25 22/04/20


Có một điều đáng giá là, từ sau khi khai cấm biển, trong số các hàng hóa xuất khẩu, thứ bán đắt hàng nhất là trà, vải, đồ sứ, đặc biệt là trà, rất được ngoại quốc hoan nghênh, tỷ trọng trong xuất khẩu hàng hóa một năm so với một năm lại tăng lên, rất nhiều trà thương ánh mắt đều tập trung vào đây.



Thịnh Thế Trà Hành bởi vì vừa nhận được sinh ý trà ở đại mạc phương bắc, chè tươi trong tay chỉ có hạn, tuy rằng năm trước trồng trọt không ít trà, nhưng muốn có thu hoạch cũng phải mất vài năm. Sau khi cung ứng nhu cầu của đại mạc, cơ hồ vô lực với thị trường hải ngoại ở phía nam, vì vậy lần này việc tranh tài thu mua trà hạ cùng Thái Bình Thịnh Thế của Trang Minh Hỉ cũng không nảy sinh xung đột.



“Thái Bình Thịnh Thế, Thái Bình Thịnh Thế, nàng ta gọi là Thái Bình, thực rõ ràng là muốn đứng trước đầu Thịnh Thế chúng ta mà!”



Hôm nay là ngày hài tử của Phương Nghiên Hạnh tròn trăm ngày tuổi. Hài tử này là tôn tử đầu tiên ở Trang phủ, Đại phu nhân tất nhiên cao hứng, chuẩn bị tiệc chúc mừng, khi các khách nhân đã rời đi, người một nhà tụ tập trong viện của Đại phu nhân, một bên đùa với đứa nhỏ, một bên nói chuyện phiếm.



Người nói chuyện là Tam di thái thái. Nàng đem oa nhi giao cho Trang Minh Lan, tiếp tục ngồi đối diện với Đại phu nhân đang ngồi ở chính vị nói: “Lúc trước thấy Tứ tiểu thư văn văn tĩnh tĩnh, nào biết lại là một nhân vật ngoan tuyệt như vậy, đối với mẫu thân ca ca ruột cũng vô tình như vậy, ngẫm lại khiến cho người ta trong lòng run sợ, cũng may đã ra ở riêng, nếu không để nàng ta tiếp tục ở tại chỗ này, chẳng phải là đáng lo?”



Trang Tín Trung đang chơi đùa với con nghe vậy ngẩng đầu nói: “Kỳ thật Tứ muội cũng là người thông minh, đáng tiếc nàng thân là nữ nhi, nếu là nam nhân, có lẽ còn có hi vọng trở thành đương gia…” Lời này không phải không có đạo lý, lúc trước, nếu trong nam nhi của Trang phủ có người giỏi giang, Đại phu nhân cũng không chủ ý để nha hoàn như Tần Thiên tiếp nhận vị trí này.



Nhưng Đại phu nhân cũng rất quyết đoán phủ định: “Đương gia Thịnh Thế không chỉ có bản lĩnh, càng phải có phẩm tính chính trực, có lòng bao dung. Minh Hỉ tàn nhẫn vô tình, làm việc không từ thủ đoạn, mặc dù tương lai nàng thành công, cũng sẽ chỉ có được danh hào gian thương, sẽ không lâu bền!”



“Đúng đúng đúng, Đại tỷ nói rất đúng, chỉ có Đại thiếu phu nhân của chúng ta mới là người thích hợp nhất tiếp nhận địa vị từ tay Đại tỷ, trở thành đương gia Trang phủ chúng ta!” Tam di thái thái vội vàng xu nịnh, nay, đại cục đã định, Tần Thiên ở Trang phủ địa vị không gì phá nổi, Tam di thái thái cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của nàng nữa, ngược lại bởi vì lúc trước nhiều lần đắc tội nàng, mà cảm thấy lo sợ, sợ nàng ghi tạc trong lòng, đối với bọn họ bất lợi, vì vậy có cơ hội liền theo đuôi nịnh hót.



Tần Thiên làm sao không biết tâm tư nàng ta, kỳ thật nàng cần gì phải so đo với một thiếp thất, có điều nàng hiểu được, đối đãi với người như Tam di thái thái, phải khiến nàng ta e dè, không thể quá mức thân cận, với tính tình của nàng ta, khó tránh khỏi lại trở nên không biết điều.



Nàng nhìn Tam di thái thái cười nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, làm cho Tam di thái thái có chút mất mặt, lời khen ngợi cũng không được đáp lại.


Nói đến đây, hài tử của Phương Nghiên Hạnh bỗng nhiên òa khóc. Đại phu nhân dừng lại, nhìn về phía thanh âm vọng lại, không tự chủ vươn tay ra. Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy, vội vàng đem đứa nhỏ đưa lên.



Đại phu nhân vuốt ve sờ mặt đứa nhỏ, hiền lành dỗ dành: “Lâm nhi đừng khóc, đừng khóc…”



Tiểu Lâm nhi quả nhiên ngừng tiếng khóc, Phương Nghiên Hạnh vui sướng nói: “Nương vừa dỗ liền ngừng khóc, bình thường con phải dỗ rất lâu!”



Đại phu nhân cười cười, vẻ mặt vui mừng, bà thu tay, tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta cũng nên vì hậu thế suy nghĩ, bọn họ không nhất định theo nghề buôn bán, nếu bọn họ gia nhập quan trường đọc sách thi cử thì sao? Dòng họ cùng bối cảnh rất trọng yếu, gia tộc ruồng bỏ tổ tiên dù thế nào cũng đều khiến người ta coi thường.”



Mọi người liên tục gật đầu, không thể không thừa nhận, Đại phu nhân còn suy nghĩ sâu xa hơn trong tưởng tượng của mình.



“Nhưng một khi quay trở lại với dòng họ, chẳng phải lại chịu đựng sự kiềm chế của bọn họ?” Tam di thái thái hỏi.



Tần Thiên đã hoàn toàn hiểu suy nghĩ Đại phu nhân, liền thay thế Đại phu nhân trả lời Tam di thái thái: “Nương cũng không muốn giống như trước bị bọn họ kiềm chế, cho nên mới gây lớn chuyện như vậy, nương, con nói đúng không?” Tần Thiên cười nhìn về phía Đại phu nhân.



Đại phu nhân vỗ mu bàn tay nàng, cười gật đầu, “Không sai, vẫn là Tần Thiên hiểu ta nhất.” Lại nói tiếp: “Các ngươi tiếp tục vui vẻ, Tần Thiên, Tín Ngạn, các con cùng ta đi gặp Tông gia lão gia, chúng ta bị bọn họ đè ép nhiều năm, cũng đến thời điểm khiến bọn họ cúi đầu trước chúng ta rồi!”



Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên một phải một trái đi bên cạnh Đại phu nhân ra khỏi Thanh Âm viện, đi vào đại sảnh.



Chỉ thấy Nhị lão gia, Tam lão gia cùng Tứ lão gia đang ngồi đó lo lắng chờ đợi, Đại phu nhân vừa ra tới, ba người nhãn tình sáng lên, vội đứng lên đón.