Thịnh Thế Trà Hương
Chương 266 : Không được chết tử tế
Ngày đăng: 00:25 22/04/20
Lư hương đã đốt gần hết, sương khói dần dần mỏng manh, sau biến mất vô tung vô ảnh nhưng mùi hương lưu lại dường như vẫn còn đọng lại trong không khí, một lúc lâu cũng không tan đi.
Tại đây nếu có một mùi hương nào khác, chính là mùi hương hùng hậu trên người Tạ Đình Quân truyền qua.
Hắn cúi đầu, tóc dài thô cứng vấn trên đỉnh đầu, lộ ra đường cong cứng rắn như thạch. Hắn một tay bưng chung trà, mặt khác một bàn tay nhẹ nhàng vô ý thức vuốt ve thân chén.
“Tần Thiên, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Tần Thiên giật mình, còn chưa kịp hồi tưởng, Tạ Đình Quân lại tiếp tục nói; “Khi đó nàng vẫn là một nha đầu, rất tinh quái, nhanh mồm nhanh miệng, lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu bên cạnh ta cũng có một nha đầu như vậy hẳn sẽ rất thú vị?”
Tần Thiên vừa tức vừa vội, nàng hiện tại bởi vì lo lắng sự an nguy của Trang Tín Ngạn mà lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tư nghe hắn kể lể hồi ức. Nhưng hiện tại Tín Ngạn thế nào đều nằm trong tay hắn, Tần Thiên căn bản là không dám đắc tội hắn, chỉ có thể nhẫn nại.
“Lần thứ hai gặp mặt, ta thấy nàng khiến tú tài kia á khẩu không trả lời được, nhưng thời điểm đang ở thế thượng phong lại biết nên lưu lại đường lui cho người khác. Khi đó, ta nghĩ rằng, nha đầu này thật trí tuệ, khá lắm.”
Khi nói chuyện, Tạ Đình Quân trong đầu không khỏi hồi tưởng tình hình ngày đó, Tần Thiên đứng trước mặt mọi người, hướng về tú tài sắc mặt xấu hổ hơi cúi hạ, nói; “Tú tài lão gia, tiểu nhị từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm,… tương lai nếu mỗi người có được lợi ích từ việc uống trà, về phương diện này tất có một phần công lao của tú tài lão gia!”
Thanh âm thanh thúy dường như quanh quẩn ở bên tai, ngây thơ tươi cười dường như gần ngay trước mắt, Tạ Đình Quân kìm lòng không được mà cười cười.
“Sau đó ta quyết định cưới Trang Minh Hỉ, nàng có biết lúc ấy ta ra điều kiện gì không?” Nói xong, Tạ Đình Quân buông chung trà trong tay, quay đầu nhìn nàng, con ngươi tối tăm chớp động ám liệt sáng bóng, “Điều kiện kia đó là, nàng phải làm nha hoàn hồi môn gả tới đây.”
Tần Thiên mở to hai mắt, nàng hoàn toàn không biết hóa ra bản thân lại sắm vai như vậy trong hôn sự giữa hắn và Trang Minh Hỉ, đột nhiên, Tần Thiên hiểu được Trang Minh Hỉ đối với mình có khúc mắc có lẽ bắt đầu từ đây.
“Tạ Đình Quân, ngươi…” Tần Thiên lúc này nói không nên lời là tức giận vẫn là thấy khổ sở!
Tạ Đình Quân cười nhẹ hai tiếng, đánh gãy lời nàng; “Nàng đừng nóng giận, sau ta không phải không thực hiện được sao?” Nói tới đây sắc mặt hắn bỗng trầm xuống; “Bởi vì Trang Tín Ngạn nhanh chân đến trước, hừ hừ, mệnh hắn thật tốt a!”
“Trước tiên ta muốn được gặp Tín Ngạn!” Tần Thiên hơn nữa ngày mới tìm lại được thanh âm của bản thân.
“Có thể, ta sẽ an bài,” hắn cười nói; “Ngày mai nàng có thể gặp hắn”
“Hiện tại hắn còn bình yên vô sự, nhưng hai ngày sau nếu ta không có câu trả lời của nàng, y theo quy củ, ta sẽ bắt đầu thẩm vấn phạm nhân có liên quan…”
Hắn nhìn Tần Thiên, tăng thêm giọng điệu; “Nàng cũng biết, trong lúc thẩm vấn, dụng hình không thể tránh khỏi.”
“Ngươi không phải là người.” Tần Thiên rất nhanh nắm thành quyền.
“Như thế nào mới tính là người đây? Miệng đầy lời nhân nghĩa đạo đức vô dụng, đó là cái gì vậy?” Hắn chẳng hề để ý, “Ta từ một thương nhân bừa bãi vô danh trở thành đại quan biên giới như ngày hôm nay, chẳng lẽ là bởi vì nhân nghĩa đạo đức hay sao?” Hắn cười cười, thật giống như nàng đang kể một câu chuyện cười vậy.”Nay, tại Tuệ Châu này, mỗi người đều hướng ta cúi đầu, ai dám không coi ta là người?”
Hắn nhìn nàng, một lát sau, mới nói; “Nàng mệt rồi, ta gọi người đưa nàng về nhà, hai ngày sau, ta chờ tin tốt của nàng.”
Hắn đứng lên, gọi người tiến vào, thanh âm trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, thật giống như hết thảy đều do hắn nắm giữ.
Thẳng đến khi về nhà, Tần Thiên vẫn như cũ đang phát run. Nàng nhốt mình trong phòng, cuộn tròn ở trên giường, trong lòng ôm xiêm y của Tín Ngạn, thật giống như thân thể của hắn đang ở bên cạnh nàng vậy.
Trong mũi ngửi thấy hơi thở của Trang Tín Ngạn truyền đến từ trên quần áo, Tần Thiên vùi mặt vào xiêm y, ô ô khóc nức nở.
Bỗng nhiên, nàng lại ngẩng đầu lên, hai mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng,
Không được, nàng không thể sợ hắn, một khi sợ hãi, nàng rốt cuộc đấu không lại hắn. Nàng không thể để Tín Ngạn chết, cũng không thể để hắn thực hiện được mưu kế, nàng nên làm gì bây giờ?
Bên kia, Tạ Đình Quân ở đại sảnh uống trà, tĩnh tọa đến hừng đông, hắn nhìn nhìn sắc trời, sau đó phân phó; “Đem Thẩm phu nhân mời vào.”