Thịnh Thế Trà Hương
Chương 23 : Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Đại phu nhân tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng trong nội tâm giống như ba đào phập phồng, khó có thể bình tĩnh.
Từ chuyện “Điềm lành” lần trước, bà đã nhìn ra Tần Thiên là một nha đầu tâm tư khéo léo, mồm miệng nhanh nhẹn, đạo lý rõ ràng, rất đặc biệt. Hơn nữa tâm địa lương thiện, nên mới muốn giữ lại bên người, giúp cho nàng có thể phát huy thế mạnh của mình. Bất quá việc đó cũng chỉ xem như nàng có chút thông minh, bà cũng không để ở trong lòng, mỗi ngày lại bận bịu lo nhiều việc, dần dần cũng đem việc này ném ra khỏi đầu.
Nhưng hôm nay, Tần Thiên khiến cho bà rung động không ít.
Đầu tiên là tại đại đường cãi lý với Tạ công tử, không những mồm miệng lanh lợi, lời nói có trật tự rõ ràng, mà khí độ còn đảm lượng bình tĩnh không siểm nịnh không kiêu ngạo, đối với một tiểu nha đầu điều này thật khó tin. Cho dù là bản thân bà, thời điểm bằng tuổi nàng, cũng nhất định không thể theo kịp.
Mà hiện tại, nàng hoàn toàn chỉ rõ nhược điểm trong việc kinh doanh Trà Hành, tuy rằng bà biết Thịnh Thế không thể làm vừa lòng tất cả người trong thiên hạ, nhưng mà trơ mắt nhìn thấy nhiều khách nhân mỗi ngày rời đi, làm sao không đau lòng cho được?
Thậm chí có những tiểu nhị ở Trà Hành khác, chuyên canh giữ ở phía ngoài cách đó không xa, bà tuy rằng không vui, nhưng có thể nói được gì, cũng không thể bá đạo ngay cả ngoài cửa cũng cấm đoán người khác làm ăn.
Nay nghe thấy Tần Thiên dường như có biện pháp giải quyết, mặc dù rất khiếp sợ, nhưng cũng không khỏi có chút kích động, có chút chờ mong.
Ngay cả Đại phu nhân còn như thế, người khác càng không cần phải nói. Nguyệt nương cùng Lam Sơn nhìn Tần Thiên ánh mắt trừ bỏ khiếp sợ còn biểu lộ sự nghi hoặc cùng khó hiểu. Mà Phạm Thiên quỳ bên cạnh Tần Thiên thì lại nhìn nàng bằng ánh mắt hoàn toàn chỉ có sự khâm phục.
Lúc này, Tần Thiên muốn quản những điều này cũng không được, nàng trong đầu tổ chức lại suy nghĩ, câu nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, thong dong nói: “Hồi phu nhân, nô tỳ lúc trước đã nhìn ngắm đại đường một lúc lâu, phát hiện các tiểu nhị trong đại đường bận rất nhiều việc, tiếp đãi khách nhân, giới thiệu lá trà, giải đáp nghi hoặc của khách nhân, còn phải giúp đỡ ước lượng bạc thu về. Cứ như vậy, một tiểu nhị vì phục vụ một khách nhân tốn rất nhiều thời gian, cho nên mới cảm thấy số tiểu nhị không đủ dùng, nô tỳ nghĩ, kỳ thật có một số việc, hoàn toàn không cần những tiểu nhị đã có kinh nghiệm làm, như việc tiếp đãi khách nhân, giới thiệu lá trà, ước lượng bạc thu được. Những tiểu nhị như Phạm Thiện có thể đảm nhận những công việc này. Đại đường nên bố trí các học đồ cùng tiểu nhị phân công hợp tác, vừa có thể giúp các học đồ rèn luyện kinh nghiệm, cũng có thể lưu giữ khách nhân tại Trà Hành”.
Tần Thiên vừa nói, Đại phu nhân một bên gật đầu: “Không sai, có một số khách nhân chỉ muốn đến uống thử trà, vào hỏi rồi sẽ đi, những khách nhân này học đồ hoàn toàn có thể tiếp đón, còn tiểu nhị có thể tập trung vào các công việc khác. Về phần phân công hợp tác như ngươi vừa nói…” Đại phu nhân tinh tế suy ngẫm, tay trái vỗ ở trên đùi: “Bốn chữ này thật sự tuyệt diệu”.
Nguyệt nương lên tiếng, kêu Lam Sơn đi xuống truyền lời. Đại phu nhân lại nói với hai người Tần Thiên: “Hai ngươi lui xuống lĩnh thưởng đi”.
Tần Thiên trong lòng tuy tràn ngập nghi hoặc, nhưng cũng không nói một lời cùng Phạm Thiên đi theo Lam Sơn và Từ Phúc Tuyền lui xuống.
Chờ bọn hắn vừa đi, Đại phu nhân hỏi Nguyệt nương ở bên cạnh: “Nguyệt nương, ngươi cảm thấy những lời Tần Thiên nói như thế nào?”
Nguyệt nương thấy Đại phu nhân muốn đứng lên, vội vàng tiến lên đỡ: “Phu nhân, ta cảm thấy lời nha đầu Tần Thiên nói có chút đạo lý, phu nhân có phải có ý tưởng khác hay không?” Nguyệt nương ở trước mặt phu nhân chưa bao giờ giấu diếm suy nghĩ của chính mình.
Đại phu nhân đứng lên, một tay chắp sau lưng: “Không phải chỉ là có chút đạo lý, phải nói chính là diệu kế”.
“Vậy phu nhân vì sao…”
Đại phu nhân ở trong phòng đi đi lại lại, sau đó dừng cước bộ: “Nguyệt nương, ngươi xem tiểu nha đầu mới bấy nhiêu tuổi, có bao nhiêu năng lực, bao nhiêu kiến thức, làm sao có thể nói ra những lời như vậy”.
Đây cũng là nghi ngờ trong lòng Nguyệt nương: “Phu nhân nói rất có đạo lý, ta cũng đang cảm thấy kỳ quái, một tiểu nha đầu bán thân sao lại có năng lực như vậy?”
“Nàng là nha đầu hay nữ tử ta không quan tâm, nói cho cùng, mặc kệ là bạch miêu hay hắc miêu, có thể bắt được chuột, chính là một con mèo tốt. Nhưng mà con mèo này ta phải tín nhiệm mới được”. Đại phu nhân mặt trầm như nước: “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Nguyệt nương, ngươi đi tra ra nơi đã đem bán nàng vào đây, hỏi thăm thân thế nàng ta cho rõ ràng”.