Thịnh Thế Trà Hương
Chương 35 : Thuật nghiệp hữu chuyên công (Ai cũng có chuyên môn của mình)
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Đây là lần đầu tiên Tần Thiên gặp Lý tú tài, không biết tính tình của hắn, nhưng thấy Đức Quý rõ ràng đang rảnh rỗi, lại gọi nàng qua, rồi lại thấy bên cạnh một số tiểu nhị khác sắc mặt khác thường, liền biết khách nhân này nhất định có vấn đề.
Vốn định tìm cái cớ không tiếp, nhưng nàng chợt nghĩ tới, trong khoảng thời gian này, tuy rằng biểu hiện của nàng rất xuất sắc, nhưng bọn tiểu nhị Trà Hành bởi vì nàng là nữ nhân mà có chút xem thường, đàm tiếu sau lưng không ít. Nàng tuy rằng không cần ai cũng phải yêu quý mình, nhưng có đôi khi quay đầu nhìn thấy bọn họ nhìn mình ý tứ không nói rõ, ánh mắt cũng thể hiện sự chán ghét. Nếu muốn mọi người nhận thức tài năng của bản thân, nàng phải thể hiện bản lãnh thật sự mới được!
Chỉ cần giải quyết được nan đề mà mọi người đều công nhận, ai còn dám hoài nghi đối với năng lực của nàng?
Nghĩ vậy, Tần Thiên mỉm cười đi đến trước mặt Lý tú tài, hơi cúi hạ nói “Vị khách quan này, muốn mua lá trà gì, có cần tiểu nhị giới thiệu cho ngài một chút hay không?”
Lý tú tài sau khi tự tiến vào, sắc mặt vốn không tốt, phải đứng chờ một lúc, trong lòng càng tức giận, giờ phút này nhìn thấy Tần Thiên, lập tức tay áo phất một cái, nâng cằm lên, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Trà là độc vật, không uống còn tốt hơn!”
Lời này của hắn có điểm nặng nề, lập tức khiến các khách nhân khác chú ý, lập tức tất cả mọi người dừng mua bán, hướng tới vây quanh hắn.
Trong đó một người hiển nhiên nhận ra hắn, lên tiếng nói: “Lý tú tài, ngươi cũng không nên nói năng linh tinh. Chúng ta đều đã uống trà vài chục năm, chẳng lẽ chúng ta đều uống thuốc độc cả mấy chục năm nay sao?”
Những người khác, có bác bỏ, cũng có nghi vấn, cũng có ồn ào bàn tán.
Lý tú tài đứng ở trung tâm đại đường, thấy chung quanh mấy chục người đều chú ý tới mình, trong lúc nhất thời có vẻ rất đắc ý.
Tần Thiên thấy tình hình như vậy có chút sốt ruột, quay đầu thấy bọn tiểu nhị một bộ dáng đang xem náo nhiệt, trong lòng không khỏi lại có chút tức giận, chỉ có Phạm Thiên lặng lẽ đi đến bên cạnh, nói với nàng: “Tần Thiên, Lý tú tài này là khách nhân khó hầu hạ nhất, nơi này mỗi một tiểu nhị đều e sợ hắn! Ta giúp ngươi đi gọi Đại chưởng quỹ đến!” Nói xong, Phạm Thiên quay đầu bước đi.
Nam tử mặt đầy sẹo ở bên tai Tạ công tử nhỏ giọng nói một câu: “Công tử, lão gia đã hẹn Vận sử đại nhân ở Vọng Giang lâu, đã sắp đến giờ rồi.”
Tạ công tử tràn đầy hứng thú nhìn Tần Thiên đứng trong đám người cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ lay động cây quạt, không chút hoang mang nói: “Đừng nóng vội, xem xong một màn này rồi hãy đi!”
Trong đám người.
Thời điểm Lý tú tài đang kỳ quái suy nghĩ, thanh âm thanh thúy của Tần Thiên lại vang lên: “Tú tài lão gia, ngài không khỏi nói chuyện có chút giật gân rồi!”
Lý tú tài tức giận vung tay: “Tiểu nha đầu này, ngươi thì biết cái gì? Cũng dám nghi ngờ bản tú tài ta!”
Tần Thiên mỉm cười, nói: “Thuật nghiệp hữu chuyên công, nói đến chi, hồ, giả, dã, Tứ Thư Ngũ Kinh, ta vạn vạn lần cũng không bì kịp tú tài lão gia. Nhưng mà luận khởi về lá trà, ta dám nói, có rất ít người có thể đàm luận với Trà Hành tiểu nhị chúng ta!”
Lúc này Lý tú tài đang hăng say, bỗng nhiên bị người khác gây sự, sao lại không bực bội, vốn định phát giận, nhưng thấy đối phương là nữ tử, lại đang hé ra khuôn mặt tươi cười, tức giận cũng không thể phát tiết, lập tức trướng đỏ mặt nói: “Được, bản tú tài thật muốn nghe thử xem, tiểu nha đầu nhà ngươi liệu có cao kiến gì!”
Người vây chung quanh thấy Tần Thiên diện mạo thanh tú, tươi cười đáng yêu, tiểu nha đầu này cũng dám khiêu chiến tú tài, đều thấy thú vị, huyên náo ồn ào, thúc giục nàng mau nói.
Phía sau, Đại phu nhân trên mặt vẫn mang mỉm cười, bình bình tĩnh tĩnh, Trang Tín Xuyên cũng thấy khá hứng thú, kêu gã sai vặt đem ghế dựa đến. Bên này, Tạ công tử phe phẩy cây quạt, khuôn mặt cũng đầy ý cười.