Thịnh Thế Trà Hương

Chương 47 : Âm lãnh

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Sau khi Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Tín Trung thành thân, Phương Kiến Thụ một mình một người ở tại Lục Vu viện.



Hai người ra khỏi sân của Tam thiếu gia, đi dọc theo một con đường nhỏ rải đá, hai bên cây cối bạc phơ, giả thạch lâm lập, ở trong bóng đêm tựa như mấy khóm hoa không có màu sắc, xa xa gần gần, đậm nhạt thích hợp.



Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng thanh thanh kêu vang. Hai người đi cách nhau một khoảng, chậm rãi bước.



“Lần trước cho ngươi mượn sách, ngươi xem xong chưa?” Phương Kiến Thụ đột nhiên hỏi,



Sau khi Tần Thiên cùng Phương thị hai tỷ đệ quen thuộc, đã phiền Phương Kiến Thụ giúp nàng tìm một số sách về trà, trừ lần đó ra cũng tìm một số sách về lịch sử của thế giới này.



“Xem xong rồi, vốn muốn trả lại cho ngươi, nhưng mà mấy ngày nay bận quá, nhất thời quên mất” Tần Thiên cười nói.



“Không vội không vội, ta không phải đang thúc giục ngươi.” Phương Kiến Thụ vội vàng nói.



Phương Kiến Thụ mặc một kiện trường bào màu lam đậm bằng vải bông. Bởi vì thân hình còn chưa phát triển hết, nhìn qua có chút hơi gầy, nhưng thân hình thon dài, cốt cách cân xứng, hơn nữa mặt mày sáng sủa, khí chất văn nhã, sau khi trưởng thành, chắc hẳn phong thái sẽ tuấn dật cao nhã tựa như thanh trúc.



“Đúng rồi…” Tần Thiên nhớ tới một sự việc, dừng cước bộ, khiến Phương Kiến Thụ đang đi ở phía trước cũng dừng lại, quay người kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt trong sáng ở dưới ánh trăng lóe ra nét ôn nhuận sáng bóng.



“Thời điểm ở trong đại sảnh trước đó, có phải ngươi chạy tới muốn giúp ta hay không? Cám ơn ngươi.” Tần Thiên cười nói.
Chờ Lam Sơn đi rồi, Nhị di thái thái cầm lấy tuyết liên sinh cơ cao do Lam Sơn đưa tới hung hăng ném xuống đất. Bình sứ nhỏ màu trắng vỡ thành nhiều mảnh, cao màu trắng ngà bắn tung tóe khắp nơi, lan tỏa ra không khí như hoa mai trắng rơi rụng.



Trang Minh Hỉ ở một bên ngăn không kịp, trơ mắt nhìn tuyết liên cao bị ném đi, trong lòng thương tiếc không thôi: “Nương, đây chính là tuyết liên sinh cơ cao, ca ca hiện tại rất cần, có bạc cũng khó mua được! Người tức giận thì tức giận, sao phải ném nó đi chứ!”



“Con sợ nương không có dược tốt cho ca ca con dùng?” Nhị di thái thái thở phì phì rồi ngồi xuống ghế, vỗ bàn nói, “Sẽ không dùng thứ bà ta đưa tới, ai biết có bị hạ độc hay không!”



“Nương…” Trang Minh Hỉ ở bên người nàng ta ngồi xuống, “Phu nhân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng không phải người độc ác như vậy… Quên đi, không nói đến chuyện này nữa …” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên dừng lời, quay đầu phân phó hạ nhân lui xuống, sau đó mới nhìn Nhị di thái thái nói, “Nương, hiện tại tính làm sao bây giờ?”



Nhị di thái thái ngẩn ra, nhìn về phía nữ nhi của mình, biết nàng ý nói gì, nhất thời không khỏi trầm tư. Một lát sau, mới nói: “Đương nhiên không thể cứ như vậy quên đi! Tất cả sở hữu trong Trang phủ đều thuộc về ca ca con, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!” Nàng ta cười lạnh hai tiếng, “Ta thật muốn nhìn xem, bà ta chỉ là một nữ nhân không có chỗ dựa, nhà mẹ đẻ lại cách khá xa, ta xem bà ta lấy cái gì cùng ta đấu!”



“Nhưng mà trong tay bà ta có di chúc của phụ thân. Phụ thân đã nói, người thừa kế Trang phủ phải do bà ta lựa chọn!” Trang Minh Hỉ chỉ chỉ ngón tay ngọc vuốt ve hoa văn khắc trên bàn, bình tâm tĩnh khí nói.



“Bà ta có thượng phương bảo kiếm, ta cũng có thể xuất ra kim bài miễn tử!” Nhị di thái thái chụp bàn đứng lên, làm lay động chén trà trên bàn phát ra tiếng kêu vang, “Chuyện này, ta sớm đã nghĩ ra đối sách, vốn định chờ ca ca con thành thân sau đó tìm một cơ hội bắt bà ta giao ra vị trí đương gia chủ mẫu. Xem ra hiện tại, việc này phải tiến hành cấp bách! Chờ chuyện trà giả qua đi, ca ca con bảo đảm sẽ không bị làm sao, ta mới làm cho bà ta biết, trong Trang phủ rốt cuộc là ai lợi hại!”



“Một khi đã như vậy, nương cũng không đừng chần chừ nữa!” Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, hướng nhìn mẫu thân, như đóa hoa kiều diễm nhưng trên khuôn mặt có một loại lãnh khí, “Một bên, chuyện của ca ca có thể thỉnh dượng hỗ trợ, đưa cho mấy người bị hại chút bạc, che miệng bọn họ lại, lại khơi thông ở các nơi, có thể đem việc này không còn lưu lại dấu vết. Bên kia, nghe nói phu nhân bị bệnh, nương có kế sách gì không, vào lúc này mà dùng thì không còn gì tốt hơn. Dù cho bình thường kiên cường, nhưng người khi đang bị bệnh khó tránh khỏi bạc nhược, là thời cơ tấn công tốt nhất!”



Nhị di thái thái nở nụ cười, nhíu mày, “Cái này là thừa dịp bà ta ngã bệnh, muốn mạng của bà ta!”