Thịnh Thế Trà Hương

Chương 56 : Một đêm không ngủ

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Đại phu nhân bảo Trang Tín Ngạn nói ra phương pháp giải quyết. Trang Tín Ngạn gật đầu, đề bút trên giấy viết. Đứng ở bên cạnh Đại phu nhân, Nguyệt Nương thừa dịp này nói: “Phu nhân, theo ta thấy, rõ ràng nên giao Nhị thiếu gia cho quan phủ, đem chuyện mà Nhị thiếu gia đã làm công khai trước thiên hạ, phu nhân ở quan phủ chuẩn bị cẩn thận một chút, mặc dù bị chút tổn thất, nhưng sẽ chặt đứt niệm tưởng của Nhị di thái thái, bất kể nàng ta cuối cùng có thể cứu Tín Xuyên bình an trở về, thì nàng ta cũng không còn mặt mũi đến tranh đoạt vị trí đương gia nữa. Nhị di thái thái chính là nhằm vào sự mềm lòng của Đại phu nhân, mới dám kiêu ngạo như vậy”.



Tần Thiên ở bên cạnh nghe xong lời này, nhíu mày, Đại phu nhân nhìn thấy, liền hỏi: “Tần Thiên, ngươi có ý kiến gì, cứ nói đừng ngại, chúng ta đều không coi ngươi là người ngoài”.



Nguyệt Nương cũng nhìn về phía Tần Thiên cười nói: “Đúng đúng, các ngươi trẻ tuổi đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, nếu ta nói không đúng, ngươi cứ việc nói không cần cố kỵ ta đâu”.



Nguyệt Nương từ nhỏ đã đi theo Đại phu nhân, một lòng chỉ hướng về phu nhân, chỉ cần phu nhân tốt, nàng đều vui mừng, không hề tồn tại một chút gì đố kỵ đỏ mắt.



Tần Thiên thấy Nguyệt Nương nói như vậy, cũng không cố kỵ, cười nói: “Kỳ thật nô tỳ cũng không có ý gì khác, chỉ là ta cảm thấy Nhị di thái thái tính cách bừa bãi, cũng có bối cảnh, nếu thật sự giao Nhị thiếu gia cho quan phủ, chỉ sợ sẽ khiến cho nàng ta bất cứ chuyện gì cũng dám làm, một khi nàng ta thành công vượt qua kiếp nạn này, lại bởi vì không còn trông chờ gì được vào vị trí gia chủ của Trà Hành nữa, chỉ sợ càng không cố kỵ, ngược lại sẽ là mầm tai họa cho Trà Hành.”



“Không sai…” Đại phu nhân nhìn Tần Thiên cười gật đầu, trên nét mặt tràn đầy khen ngợi, “Này chỉ là lý do thứ nhất…” Nói tới đây, Đại phu nhân thở dài, “Lão gia trước khi chết đem toàn bộ Trang phủ phó thác cho ta, cũng đưa cốt nhục của lão gia phó thác cho ta. Tín Xuyên tuy rằng làm cho ta thất vọng, nhưng cũng không phải đại gian đại ác, nếu thật sự giao cho quan phủ, tương lai của nó có thể bị hủy. Còn có Tín Trung, cũng sẽ bị liên lụy, nó là đứa nhỏ thành thật, chỉ dobị ép buộc mới làm như thế, ta không muốn đối với hai hài tử này đuổi tận giết tuyệt. Trưởng tử cũng thế, mà con vợ kế cũng vậy, ta tuy không hoàn toàn đối xử bình đẳng, nhưng chung quy là cốt nhục của Trang phủ, đều là người một nhà, người một nhà đấu đi đấu lại, ngươi chết ta sống, bị tổn hại cũng chỉ có bản thân Trang phủ. Mà Trang phủ bị hao tổn, người ngoài sẽ thừa dịp mà nhảy vào, đến cuối cùng, ai có thể trở thành người thắng chân chính chứ?”



Nghe xong những lời của Đại phu nhân, Tần Thiên bỗng nhiên có thể hiểu được năm đó lão gia Trang phủ vì sao khi lâm chung dám đem sở hữu cả Trang phủ giao vào tay Đại phu nhân. Lão gia nhất định rất tin tưởng nhân cách của Đại phu nhân, biết bà sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Trang phủ, biết bà sẽ không vì con của thiếp thất mà chèn ép vô lý, nếu không, nếu chỉ là người ân ái bên gối, hắn chẳng lẽ không sợ thê tử liên hợp với bên ngoại độc chiếm tài sản sao?



“Nhưng phu nhân, người khác cũng không nghĩ như vậy, người xem bộ dạng của Nhị di thái thái, như hận không thể đem chúng ta nuốt sống a” Nguyệt Nương lại nói.



Đại phu nhân cười cười, “Nàng ta sở dĩ thiếu kiên nhẫn, chính là vì thân phận kém cỏi hơn, nàng ta dù sao cũng chỉ là thiếp thất. Lúc trước ta cùng nàng từng có ước định, đối với nàng cũng khá nhường nhịn, nhưng hiện tại, ta đã quyết định hủy bỏ tư cách thừa kế của Tín Xuyên. Sau này, ta sẽ chậm rãi làm cho nàng ta hiểu được chỉ cần ta còn sống một ngày, Trang phủ còn chưa tới phiên nàng ta làm càn.” Nói xong, bà nhìn Trang Tín Ngạn, “Hiện tại xem Tín Ngạn có diệu kế gì có thể thành công vượt qua khó khăn này”.



Bên kia Trang Tín Ngạn đã viết xong, ý bảo Hải Phú đọc lên.



Hải Phú thì thầm: “Nhị di thái thái hôm nay sở dĩ có thể kiêu ngạo như vậy, đơn giản là vì nàng có chỗ dựa. Thứ nhất là Hồ đại nhân, thứ nhì là Trang thị dòng họ. Trong hai người này, người trước cùng nàng quan hệ chặt chẽ, người sau lại không chút liên hệ. Nàng ta có thể nhờ vả người trong dòng họ, thậm chí tộc trưởng cũng nhất quyết đứng về phía nàng ta, nói vậy nàng ta cũng bỏ không ít công sức. Nếu mấy người trong dòng họ vì lợi ích, đã như vậy, chúng ta cũng có thể nghĩ ra biện pháp khiến cho bọn họ đứng về phía chúng ta. Chỉ cần có thể thu mua mấy người trong dòng họ, việc chủ trì công đạo của Hồ đại nhân cũng không có ý nghĩa gì, thế cục này liền tự sụp đổ”.



Mọi người trước mắ đều sáng ngời, thật là một chiêu rút củi dưới đáy nồi tuyệt hay! Nguyệt Nương cười nói: “Vẫn là Đại thiếu gia thông minh.”



Đại phu nhân đầu tiên là cười gật đầu, nhưng rồi mày lại nhíu: “Kể cả vậy, chỉ sợ Tông gia coi hai bên ngang bằng, muốn đôi bên chu toàn. Nhị phòng có Lưu gia tài lực hùng hậu là thông gia, thực lực không kém. Đến cuối cùng, mấy người trong dòng họ tuy thu mua được, lại căn bản giải quyết không được vấn đề. Hơn nữa chúng ta chỉ có ba ngày thời gian, rất nhiều chuyện đều không còn kịp giải quyết?”



Trang Tín Ngạn trầm mặc một hồi, viết nói: “Sự việc cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể làm hết sức vượt qua khó khăn này rồi nói sau, chuyện sau đó lại nghĩ biện pháp khác”.



Tần Thiên nghe đến đó, trong lòng vừa động, nàng tiến lên từng bước, nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, ta có một cách có thể khiến mấy người trong dòng họ không thể kháng cự, không biết có thể áp dụng thử hay không?”



Đại phu nhân vui vẻ nói: “Biện pháp gì, ngươi nói xem “



Bên cạnh, Trang Tín Ngạn cũng mở to hai mắt nhìn nàng, gương mặt vốn bình thản biểu lộ một loại tò mò, nhìn hắn như vậy còn có chút giống người trẻ tuổi, không hề giống như bình thường, cao không thể với tới.



“Phu nhân, nếu muốn cho mấy người trong dòng họ vì Trà Hành suy nghĩ, chỉ có một biện pháp, phải khiến cho lợi ích của Trà Hành cùng bọn họ tương quan chặt chẽ, mặc kệ là người thừa kế, nhưng dính đến chuyện của Trà Hành, bọn họ đầu tiên sẽ nghĩ đến lợi ích của chính mình, không cần phu nhân nói, bọn họ cũng sẽ đứng về phía phu nhân”.



Trang Tín Ngạn không khỏi bước lên, đứng một chỗ để có thể thấy rõ khẩu hình của Tần Thiên, đối diện với mặt của nàng. Tần Thiên thấy hắn bỗng nhiên đi tới, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, nhất thời cảm giác thực mất tự nhiên, thoáng nghiêng thân mình.



Trang Tín Ngạn nhíu nhíu mày, vừa định dịch chuyển về hướng đó, lại không chú ý đụng phải cây cột cuối giường Đại phu nhân, một tiếng động nhỏ vang lên, làm mọi người chú ý, Tần Thiên cũng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.



Tiếp xúc với cặp mắt đen lúng liếng của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy xấu hổ, lại cố giữ bình tĩnh, mặt không đổi sắc quay đầu, đi trở về án thư. Hải Phú làm sao không rõ ý tứ của hắn, đứng ở một bên che miệng buồn cười.
Thùng thùng thùng, không biết là lòng ai đang nhảy loạn.



Tần Thiên nhẹ nhàng đẩy Trang Tín Ngạn ra, Trang Tín Ngạn liền thuận thế buông nàng, hắn xoay người, sắc mặt lạnh nhạt, bình tĩnh, giống như chưa có gì phát sinh. Tần Thiên hít sâu mấy hơi, điều chỉnh cảm xúc, cũng không dám đứng ở bên cạnh hắn nữa, vòng qua bàn đứng đối diện với hắn, một lát sau, cũng hồi phục bình tĩnh.



“Tần Thiên, ngươi không sao chứ.” Bên cạnh Hải Phú một bên nhặt lên ngọn đèn, một lần nữa châm lên, một bên hỏi.



“Ta không sao, đã có Đại thiếu gia giúp.” Tần Thiên thoáng quay đầu, cười trả lời.



Ngọn đèn chiếu sáng lên mặt của nàng nhuộm hồng một mảnh, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện làm cho tươi cươi của nàng có vẻ phá lệ nhu hòa ngọt ngào.



Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống.



“Ngươi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.” Trang Tín Ngạn trên giấy viết xuống những lời này, lại chỉ chỉ tháp ở cách đó không xa.



Tần Thiên quay đầu nhìn, vội vàng lắc đầu, “Không cần.” Thiếu gia còn chưa nghỉ ngơi, một nha hoàn như nàng lại như thế nào không biết xấu hổ đi nghỉ ngơi trước.



“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, ta thấy ngươi cũng mệt mỏi.” Hải Phú cũng ở một bên nói.



Tần Thiên lúc nãy mới lĩnh mệnh, đi đến tháp ngồi xuống, nàng nói với chính mình, ta chỉ ngồi một lúc thôi… Nhưng khi ngồi xuống, lại cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi không chịu nổi, nhịn không được lại nằm xuống, nàng lại nói với chính mình, ta chỉ thoáng nằm một lúc thôi…



Thời điểm mở mắt ra, trời đã sáng làm nàng cả kinh nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, đã thấy Trang Tín Ngạn còn bên cạnh bàn hết sức chuyên chú, mà Hải Phú thì ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật.



Xấu hổ, Tần Thiên chỉ cảm thấy trên mặt như bị lửa thiêu. Nàng đứng lên, lúc này mới phát hiện trên người có đắp chăn mỏng, nghĩ chắc là do Hải Phú đắp cho nàng, nàng đem gấp gọn gàng, đặt ở trên tháp, đi tới bên cạnh bàn, đã thấy Trang Tín Ngạn buông bút, thở dài một hơi, có vẻ thoải mái khi đã hoàn thành nhiệm vụ.



Tần Thiên nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, càng thêm ngượng ngùng.



Trang Tín Ngạn nhìn thấy nàng cũng không có thần sắc gì đặc biệt, chỉ viết trên giấy: “Nghỉ ngơi tốt không?”



Tần Thiên xấu hổ cười cười, lại gật đầu.



“Nghỉ ngơi tốt rồi, trở về rửa mặt chải đầu, rồi đợi một chút ngươi cùng với ta đi du thuyết mấy người trong dòng họ” Hắn lại viết nói.



Đợi? Tần Thiên nhịn không được lên tiếng, “Đại thiếu gia, người một đêm không ngủ, không cần nghỉ ngơi sao?” Nói xong mới nghĩ đến hắn không nghe thấy, muốn gọi Hải Phú, đã thấy Hải Phú đang ngủ say, quay đầu lại thấy Trang Tín Ngạn đang nhìn mình, Tần Thiên đành phải dùng tay, nàng đầu tiên là chỉ chỉ hắn, lại đem hai tay khép lại, đặt ở hai bên má, nghiêng đầu, làm ra tư thế đang ngủ.



Trang Tín Ngạn đã sớm hiểu được ý của nàng, lại thấy nàng mở to hai mắt nhìn, bộ dáng nghiêng đầu vô cùng đáng yêu, nhịn không được muốn cười, nhưng lại không muốn biểu lộ ra ở trước mặt nàng, đành cố gắng nhịn cười, đến mức khóe miệng có chút rút gân, hắn ho nhẹ hai tiếng, che giấu tình thế quẫn bách của mình, lại ra hiệu với nàng ý bảo “Đi ra ngoài”.



Đợi cho nàng ra khỏi cửa phòng, Trang Tín Ngạn mới ngẩng đầu lên, nhìn phương hướng nàng rời đi mà cười cười.



Thời điểm Tần Thiên trở lại Thanh Âm viện, phát hiện có người ở ngay bên ngoài viện lén lút nhìn ngó, sau đó thấy là Tần Thiên, lại làm bộ như không có việc gì rời đi. Tần Thiên nhìn bóng dáng của nàng ta cười lạnh một tiếng, đi vào Thanh Âm viện. Không lâu sau, Trang Tín Ngạn rửa mặt chải đầu đi tới hướng Đại phu nhân bẩm báo hắn đã sửa sang lại mọi việc, được Đại phu nhân xem qua xong, liền mang theo Tần Thiên và Hải Phú tránh tai mắt của Nhị di thái thái lặng lẽ ra cửa, hướng về phủ của dòng họ ở phía tây của thành.