Thịnh Thế Trà Hương

Chương 63 : Thận ngươi có mệt hay không a?

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Màn đêm thâm trầm, phía tây bầu trời trăng tròn sáng ngời.



Từ lúc Hải Phú rời khỏi, trong phòng vẫn im ắng. Vô luận là Trang Tín Ngạn hay Tần Thiên, dường như cả hai đều có chút không biết phải làm gì.



Đèn lồng đặt trên án ở phía tây sương phòng, tản mát ánh sáng mờ ảo, thản nhiên lan tỏa, lòe lòe nhấp nháy, minh ám không chừng, làm cho người ta có một cảm giác thần bí khó lường.



Trang Tín Ngạn chậm rãi đi vào, sắc mặt lạnh nhạt trầm tĩnh, tóc dài ướt sũng xõa trên vai trên ngực, khiến trung y tơ lụa ẩm ướt một mảnh, gắt gao dán sát vào vòm ngực của hắn, dán lên đường cong của cơ ngực, xem ra có vẻ cường tráng hơn hẳn so với tưởng tượng.



Tần Thiên không khỏi nghĩ đến hai chữ “Gợi cảm”, trên mặt nóng lên, vội vàng xoay mặt đi.



Trang Tín Ngạn ngồi xuống trên ghế đặt cạnh bàn khắc hoa văn cúc lê ly, Tần Thiên cầm vải bông đi đến phía sau hắn.



Tóc ướt sũng nước có vẻ phá lệ đen nhánh, ánh sáng trong phòng chiếu vào phản xạ sáng bóng, giống như tinh quang mặc ngọc. Trên người hắn còn lưu lại hơi nước, bị nhiệt độ cơ thể hắn hấp thu, liền tản mát ra một mùi thơm ngát, cũng không thể nói rõ đây là mùi gì, như mùi tươi mát của cây cối, hoặc như mùi hoa cỏ thanh nhã, đúng là vô cùng dễ ngửi.



Tần Thiên thu liễm tâm thần, bắt đầu lau tóc cho hắn.



Tóc của hắn mềm mại ẩm ướt, lưu lại nhiệt độ cơ thể, đem lại cảm giác ôn hòa. Nàng nhẹ nhàng chà lau đầu của hắn, một lần lại một lần, ngón tay ngẫu nhiên đụng tới lỗ tai của hắn, phần gáy của hắn, xúc giác ấm áp, tinh tế mềm mại.



Hắn cũng không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, tùy ý nàng chà lau, nàng cũng không lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng phát ra cẩn thận từ từ, dường như sợ quấy nhiễu cái gì đó, một cảm giác rất kỳ quái.



Trong phòng tĩnh lặng một cách kỳ cục, ánh nến lay động, chiếu lên trên người bọn họ, bóng dáng hiện trên mặt đất, dường như gắt gao dựa vào cùng một chỗ.



Trang Tín Ngạn cúi đầu nhìn bóng dáng dưới đất, bóng dáng yểu điệu của nàng gắt gao dán sát vào của hắn, hai tay mở ra giống như đang ôm hắn, hắn nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phiền chán, thoáng dịch người lên phía trước, cách xa nàng một chút.



Ý tứ của mẫu thân hắn sao lại không biết? Thu Lan là nha hoàn thông phòng của hắn, mẫu thân cũng nhiều khi ám chỉ hỏi han hắn đối với nàng ta như thế nào, Hải Phú còn lén lút đưa hắn xem một ít sách xuân cung đồ.



Hắn vừa nhìn vào thì mặt đỏ tim đập, cả người nóng lên, mấy thứ này hắn mười lăm tuổi cũng có xem qua, hắn cũng từng ảo tưởng cùng một nữ tử làm loại chuyện này, nhưng thật không nghĩ tới, hắn lại tận mắt nhìn thấy nữ tử đó cùng với đệ đệ ở phía sau hoa viên dây dưa.




Nàng chạy đến tịnh phòng thắp đèn lên, Trang Tín Ngạn đi vào, Tần Thiên đứng ở cửa sổ nhìn ánh trăng ngoài kia mà ngẩn người, gân xanh nơi thái dương giật giật.



Vẫn như cũ là nguyệt thượng trung thiên…



Hắn cố ý vui đùa ta có phải hay không? Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi.



Trang Tín Ngạn đi ra, Tần Thiên nghe được tiếng động xoay người oán hận nhìn hắn, hắn như không thấy được, sắc mặt thản nhiên, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, phiêu nhiên mà đi, tinh thuần cao thượng không giống phàm nhân. Khiến cho Tần Thiên cảm thấy chính mình nhất định hiểu lầm hắn, một kẻ thanh dật xuất trần như vậy, làm sao có thể có tâm tư âm hiểm như vậy được?



Nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…



Nhưng sau đó…



Vừa nằm xuống ngủ, hai tiếng vang, lại đi ra tịnh phòng…



Trở về nằm xuống, một tiếng vang, lại uống nước…



Buông cái chén, hai tiếng vang, lại đi ra tịnh phòng…



Trở về, nằm xuống, không bao lâu, hai tiếng vang, lại đi ra tịnh phòng…



Tần Thiên đầu óc choáng váng, trong lòng lửa giận vừa bùng lên lại bị áp chế, áp chế rồi lại bùng lên, cuối cùng, khiến cho Tần Thiên hận không thể bóp chết hắn. Nào có người bình thường đêm ngủ lại như vậy chứ, rõ ràng là cố ý. Nếu hắn không phải là thiếu gia, nếu hắn không phải là bảo bối nhi tử của Đại phu nhân, nàng thực hận không thể một cước đá vào cái mặt lạnh lùng kia của hắn.



Mãi cho đến lúc hừng đông, có lẽ Trang Tín Ngạn cũng mệt mỏi, rốt cục yên tĩnh một hồi, Tần Thiên chỉ cảm thấy trong óc như bị búa tạ đập vào, âm ỉ đau, nàng choáng váng nặng nề nhắm mắt lại, tranh thủ lúc này ngủ một giấc.



Nhưng vừa mới ngủ được mơ hồ, lại nghe thấy “Thùng thùng” hai tiếng đánh, Tần Thiên không thể nhịn được nữa, xoay người nhảy dựng lên, trong lồng ngực lửa giận hoàn toàn bùng nổ: “Con ngựa nhà ngươi thận có biết mệt hay không a? ” =))