Thịnh Thế Trà Hương
Chương 68 : Tâm loạn như ma
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Mãi cho đến lúc Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đều đã đi khỏi, Đại phu nhân vần còn cười.
Nguyệt Nương một bên tháo trang sức cho Đại phu nhân, một bên trêu ghẹo bà: “Phu nhân, Đại thiếu gia bị người ta nói thận không tốt, người còn có thể cười vui vẻ như vậy a!”
Đại phu nhân miễn cưỡng ngưng cười, ho khan vài tiếng, “Ngươi không nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của Tín Ngạn? Thật sự rất thú vị.”
Nguyệt Nương ngừng tay, tinh tế suy nghĩ, cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, đã lâu không thấy bộ dáng đó của Đại thiếu gia.”
Đại phu nhân thở dài, “Tín Ngạn mặc dù có chỗ thiếu hụt, nhưng lúc nhỏ vẫn rất thích tiếp xúc với người khác, nhưng tuổi càng lớn kiến thức càng nhiều, tính tình lại càng lạnh lùng, đặc biệt năm 15 tuổi xảy ra chuyện kia, khiến cho nó không muốn tiếp xúc với người khác nữa, mấy năm qua, ngươi có từng thấy qua nó đối với người bên ngoài lộ ra chút cảm xúc nào không? Dường như không người nào có thể làm cho nó vui vẻ, cũng không người nào có thể làm cho nó tức giận, có đôi khi nhìn bộ dáng nó trong trẻo lạnh lùng, ta thực rất đau lòng.”
Nguyệt Nương cũng thở dài một tiếng.
“Nhưng hôm nay, Tần Thiên đơn giản chỉ nói mấy câu đã có thể làm cho nó tức giận, ngươi cũng biết điều này ý chỉ cái gì?” Đại phu nhân nhớ tới, lại cười rộ lên.
Nguyệt Nương nghĩ nghĩ, cũng cười, “Có phải ý nói Đại thiếu gia đã bắt đầu chú ý Tần Thiên?”
Đại phu nhân nhìn gương đồng, tay tháo trâm hoa mai xuống, chỉ cười không nói.
Bên này, Tần Thiên cùng Hải Phú theo Trang Tín Ngạn trở lại Thanh Tùng viện.
Vào cửa, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên xoay người lại, lạnh lùng như hàn băng nhìn chằm chằm Tần Thiên, hắn tuy rằng vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng không cách nào che giấu được lửa giận trong mắt.
Tần Thiên biết rõ là chuyện gì, lại giả ngu giả ngốc, nàng mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội, như hỏi: “Có chuyện gì a?”
Hắn càng tức giận, nàng càng ra vẻ vô tội, thậm chí còn lộ ra mỉm cười ngọt ngào đáng yêu, khiến Trang Tín Ngạn tức giận đến mức nửa ngày cũng không thể bình hòa tinh thần.
Hắn xoay người, oán hận vào phòng, Tần Thiên ở phía sau nhìn bóng dáng hắn, trong lòng vui thích!
Cuối cùng nói thầm trong lòng, hừ, xem hắn về sau còn có dám chỉnh nàng nữa không! Nàng tuy rằng chỉ là nha hoàn, nhưng cũng không phải kẻ để hắn đùa vui!
Đêm đó, Trang Tín Ngạn không đi tiểu đêm lần nào, Tần Thiên ngủ thẳng cánh, vô cùng thoải mái, khiến nàng có cảm giác toàn thắng thỏa mãn!
Trang Tín Ngạn nằm ở trên giường, xuyên thấu màn trướng, nhìn bóng dáng nàng mông mông lung lung, hắn cảm thấy bộ dáng nàng duỗi người, càng giống đại hoàng miêu mà Hải Phú nuôi, yếu ớt, nhỏ bé … Trang Tín Ngạn kéo kéo khóe miệng, tràn ra mỉm cười.
Mấy ngày kế tiếp, Trang Tín Ngạn đều cố gắng học sao trà, chỉ mất vài ngày cũng đã làm khá tốt. Trang Tín Trung cũng chậm rãi đi vào quỹ đạo, mà Trang Tín Xuyên sau khi đã nhận hết tra tấn, rốt cục thoát ly khổ ải, đi tới phòng sao trà cùng mọi người học tập, tất nhiên là luống cuống, bộ dáng thê thảm, gây ra không ít chê cười.
Trang Tín Xuyên mỗi lần về nhà liền tố khổ, hôm nay, hắn giơ ra hai tay nổi đầy bọt nước oán giận nói với mẫu thân: “Nương, người nhìn xem, đây không phải tay của thiếu gia Trang phủ, chỉ sợ tay này so với dân đen còn thê thảm hơn, con rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa rồi…” Hắn phiền chán nói: “Từ ngày mai con không tới Trà Hành nữa!”
Lưu Bích Quân đau lòng trượng phu, vội vàng gọi người lấy thuốc mỡ bôi cho hắn.
“Ca, huynh không thể nhẫn cũng phải cố mà nhẫn nhịn!” Trang Minh Hỉ đi tới ngồi trước mặt huynh trưởng, nhìn hắn nói: “Hiện tại mặc kệ là người của Trà Hành, hay là dòng họ, đều cho rằng ca ca không có năng lực chủ trì Trà Hành, cho nên muốn ca ca mất nhẫn nại, do đó, ca ca càng phải khẳng định bản thân, thể hiện năng lực cho mọi người thấy, như vậy lần sau nếu có cơ hội đoạt quyền, cơ hội thành công mới lớn hơn một chút!”
Lúc này, Lưu Bích Quân bôi thuốc cho Trang Tín Xuyên không cẩn thận, móng tay làm vỡ bọt nước, máu loãng chảy ra, đau đến mức khiến Trang Tín Xuyên nhe răng trợn mắt.
“Nương, người nhìn xem, con không phải không muốn nhẫn nại, những gì nên làm con vẫn cố gắng làm, hơn nữa làm ở phòng chế trà quỷ quái kia thì có thể lộ ra năng lực gì chứ? Đại nương rõ ràng cố ý ngăn cản con!”
Nhị di thái thái nhìn con bộ dạng này, đau lòng không thôi, nàng nghĩ nghĩ, liền có quyết định, “Xem ra lần này lại phải nhờ dượng con hỗ trợ!”
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn hướng mẫu thân, nghi hoặc: “Chuyện bên trong Trà Hành, dượng có năng lực quản sao?”
“Con đã quên, hiện tại là khi nào?” Nhị di thái thái liếc nhìn nữ nhi, khóe miệng mỉm cười, bộ dáng đã định liệu trước mọi việc.
Trang Minh Hỉ tâm niệm thay đổi thật nhanh, cũng cười: “Đúng vậy, là thời điểm Trà Hành nói chuyện với quan phủ về việc vận chuyển trà!”
“Đúng, đúng, vận chuyển trà nằm trong tay dượng!” Trang Tín Xuyên kích động nắm chặt tay, kết quả đụng tới miệng vết thương, tru lên đau đớn.
“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chúng ta chiếm hai thứ, chỉ đợi thiên thời vừa đến, vị trí đương gia chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta!”
Nhị di thái thái vỗ vỗ con, mím môi, nặng nề mà thở ra một hơi.