Thịnh Thế Trà Hương

Chương 70 : Hư quyền

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Đêm đó, Đại phu nhân lăn qua lộn lại ngủ không được. Tin tức Hồ tri châu sắp trở thành Hồ Tri phủ khiến bà tâm phiền ý loạn. Trở thành tri phủ trong tay quyền lực lớn hơn nữa, đối với bọn họ cản trở cũng càng nhiều, vị trí đương gia trong tương lại thật sự có thể do bà định đoạt sao?



Ngực từng đợt khó chịu, Đại phu nhân đứng dậy.



Bởi vì Nguyệt Nương có gia đình, cho nên buổi tối trực đêm là Lam Sơn. Lam Sơn nghe thấy động tĩnh, đứng lên, châm đèn thân thiết nói: “Phu nhân, ngủ không được sao? Có muốn uống nước không?”



Đại phu nhân lắc đầu, có chút mệt mỏi nói: “Ta không sao, ta tự làm được, ngươi đi vào sương phòng bên cạnh ngủ đi.”



Lam Sơn nghe lệnh, đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.



Lam Sơn đi rồi, Đại phu nhân thổi tắt ngọn nến trên đầu giường, biến mất trong bóng đêm.



Bà nhìn bóng cây lay động qua cửa sổ, trong lòng suy nghĩ.



Sau vụ trà giả, có phải bà nên quyết tâm ngoan tuyệt giao Tín Xuyên cho quan phủ? Có lẽ hôm nay sẽ không phiền lòng như vậy.



Nhưng lập tức lại lắc đầu, vô dụng, có Hồ đại nhân, Tín Xuyên nhất định bình an trở về, mà Tín Trung khẳng định sẽ trở thành người chịu tội thay. Bọn họ vì tranh đoạt địa vị đương gia, bởi vì xé rách da mặt, làm đến đường cùng, sẽ càng không chút nào cố kỵ.



Trận tranh đoạt này căn bản không thể tránh khỏi.



Đại phu nhân phiền lòng, xuống giường, đi tới bức họa của Trang lão gia.



Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng lên gương mặt anh tuấn của Trang lão gia trong bức họa.




Tần Thiên trong khoảng thời gian này vẫn rất kiên trì luyện chữ, hiện tại nàng đã có thể dùng chữ phồn thể cùng Trang Tín Ngạn tiến hành trao đổi đơn giản, cho dù có chữ quên mất cách viết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc hiểu của Trang Tín Ngạn.



Trang Tín Ngạn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, sau đó cúi đầu nhìn lại, thấy trên giấy viết là: “Đại thiếu gia vừa rồi ở chỗ phu nhân có phải còn điều gì nhịn xuống chưa nói ra?”



Trong lòng không khỏi kinh ngạc, tâm sự của mình, nàng thế nhưng đã nhìn ra?



“Ngươi làm sao mà biết?” Trang Tín Ngạn cầm lấy bút lông khác đặt trên nghiên mực, viết những lời này xuống.



Tần Thiên không ngẩng đầu: “Nô tỳ thấy người muốn nói lại thôi, nghĩ người hẳn còn có gì băn khoăn, nhưng vì sợ phu nhân lo lắng nên không nói thêm gì nữa.” Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vừa rồi nàng ở một bên nhìn thấy đã hiểu ngay.



Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái.



Tần Thiên thấy hắn chậm chạp không chịu viết, nghĩ chắc hắn không muốn cùng mình nói những lời này, lại viết nói: “Nô tỳ cũng chỉ quan tâm phu nhân, nếu Đại thiếu gia thực có gì băn khoăn đừng ngại nói ra, nô tỳ tuy rằng không được thông minh như Đại thiếu gia, nhưng tối thiểu cũng có thể thay Đại thiếu gia chia sẻ chút ưu sầu.”



Những lời này có vẻ hơi đãi bôi, ưu sầu sao có thể chia sẻ, trừ phi nàng thật sự có thể giải quyết việc này. Nàng cũng không muốn Đại phòng thật sự bại dưới tay Nhị phòng, nếu không, chỉ bằng hận ý của Nhị di thái thái đối với mình, bản thân sống cũng không xong. Cho nên mặc kệ như thế nào, nàng phải đem hết toàn lực giúp đỡ Đại phu nhân vượt qua cửa ải khó khăn này!



Nói xong nàng ngẩng đầu, vẻ mặt chân thành nhìn Trang Tín Ngạn, dưới ngọn đèn, đôi mắt nàng lấp lánh, như hai bảo thạch tỏa ra ánh sáng trong suốt, lóe sáng động lòng người, tóc dài rối tung xõa hai bên eo, mềm mại như tơ lụa, hai má đầy đặn hồng nhuận, mịn màng làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay vuốt một cái…



Trang Tín Ngạn không khỏi nắm tay lại, giống như nếu không làm như vậy, giây tiếp theo hắn sẽ chạm lên mặt của nàng, hắn thật sự kinh ngạc trước xúc động này của mình.



Hắn hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc khác thường trong lòng, viết xuống trên giấy: “Ta chỉ lo lắng cho dù qua được một cửa này, chỉ cần bọn họ còn có Hồ đại nhân làm chỗ dựa, sau này cũng sẽ xảy ra chuyện, mẫu thân sẽ luôn phải mệt mỏi ứng phó. Ta nghĩ rằng chúng ta phải nắm trong tay thực lực thật sự không thể thay thế giống như bọn họ vậy”.