Thịnh Thế Trà Hương

Chương 72 : Đứa nhỏ không được tự nhiên

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Bốn xe ngựa của Trang phủ theo thứ tự chạy trên đường cái hướng tới Thịnh Thế Trà Hành. Xe ngựa đẹp đẽ quý giá, nô tỳ thành đàn, đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ của người đi đường.



Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn ngồi ở trong một chiếc chu luân mui xe.



Trang Tín Ngạn trong đầu đều nghĩ về ánh mắt Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên đầy mê đắm, điều này khiến hắn nhớ tới lúc trước ở hoa viên nhìn thấy hắn ta cùng với Tần Thiên lửa nóng dây dưa, lại nghĩ tới nhiều năm trước hắn cũng ở hoa viên chính mắt nhìn thấy một màn không thể quên được đó.



Nàng rốt cuộc có quan hệ với Tín Xuyên hay không? Nàng có thật sự đáng giá với sự tín nhiệm như vậy của mẫu thân hay không?



Trang Tín Ngạn mặt bình tĩnh, không nhìn tới Tần Thiên ngồi bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa xe, xuyên qua màn xe gió thổi lay động mà nhìn ra ngoài cửa sổ.



Vốn hắn đã từ từ tiếp nhận việc Tần Thiên trở thành nha hoàn bên người, nha đầu này tuy rằng hơi cổ quái, nhưng làm việc cũng cẩn thận. Hắn nghĩ chỉ cần bản thân không cho nàng hy vọng, đối đãi bình thường như với Thu Lan, tin tưởng nàng cùng mẫu thân cũng không thể nói gì, chờ qua một hai năm nữa, nàng tuổi đã lớn, để mẫu thân gả nàng cho kẻ khác.



Nhưng một màn vừa rồi kia, khiến tâm hắn như bị thứ gì đó đè nén, vô cùng khó chịu.



Thời điểm khi biết Thu Lan cùng Nhị phòng câu kết làm bậy, hắn cũng không cảm thấy như vậy, nhất thời cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chính vì như thế mới khiến hắn tâm phiền ý loạn.



Tần Thiên ngồi ở một bên nào biết rằng hắn lúc này tâm tình giống như ba đào phập phồng, nàng mở túi mang theo người, lấy ra một quyển vở tự chế, cùng một cây bút than, đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn.



Quyển vở nhỏ to bằng bàn tay, dễ dàng cất vào người mang theo bên mình, về phần bút than, Tần Thiên đã tự làm ở phòng bếp. Nàng tìm kiếm thật lâu trong than củi, mới tìm được một mẩu than củi có đầu mềm có thể dễ dàng viết chữ, sau đó lại dùng dao tước, tước ra ngòi bút, giống như bút chì vậy, lại dùng vải mềm bao bên ngoài, quấn thật cẩn thận, như vậy sẽ không làm bẩn tay.



Tần Thiên thấy hắn mỗi lần trao đổi với người khác đều phải trải giấy mài mực khá phiền toái, khiến người bình thường cũng không nguyện ý giao tiếp với hắn, nên không ai để ý tới hắn, tính cách hắn lại càng trở nên quái gở, mà càng quái gở lại càng không ai muốn để ý, bởi vậy tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính. Có đôi khi ở một bên nhìn hắn bị mọi người vắng vẻ, khiến nàng thương cảm, thân là nha hoàn của hắn, hơn nữa mẫu thân hắn đối với nàng rất tốt, cho nên nàng mới tốn nhiều tâm tư suy nghĩ như vậy.



Trang Tín Ngạn quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt thật không tốt.



Tần Thiên đã quen nhìn sắc mặt này của hắn, biết đây chỉ do tính cách của hắn, cũng không thèm để ý. Thấy hắn không rõ, liền cầm bút than viết chữ lên vở làm mẫu.



“Đây là nô tỳ làm cho thiếu gia, về sau thiếu gia muốn cùng người khác nói chuyện, sẽ không cần phải chuẩn bị giấy bút mài mực, dùng thứ này rất tiện.” Sau đó đưa hắn xem, rồi trước mặt hắn kéo trang giấy này lật xuống dưới, ý nói cho hắn biết viết xong kéo xuống lật ra tờ giấy mới, rất tiện lợi.



Tiếp theo, vừa cười vừa cầm đưa tới trước mặt hắn.
Một công nhân tên Đại Hải đi tới, đem một túi lá trà đặt bên cạnh Trang Tín Ngạn, lại nói với Tần Thiên, “Tần Thiên, ngươi nói cho Đại thiếu gia biết, chỗ này là 50 cân, hôm nay nhất định phải sao hết.”



Tần Thiên lập tức gọi hắn lại: “Đợi chút.” Nói xong lấy thêm một quyển vở nữa từ trong túi, để dễ dàng giao tiếp, vở và bút than đương nhiên nàng không chỉ làm một cái.



Nàng nhanh chóng viết xuống trên vở: “Đại Hải thỉnh thiếu gia sao hoàn năm mươi cân lá trà trong ngày hôm nay.” Sau đó đưa cho hắn xem, lại chỉ hướng Đại Hải.



Trang Tín Ngạn quay đầu liếc mắt nhìn Đại Hải một cái, khẽ gật đầu. Phản ứng như vậy, khiến Đại Hải sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Phải biết rằng, Đại thiếu gia bình thường rất ít khi để mắt tới người khác!



Đại Hải hướng về Trang Tín Ngạn ngây ngô cười, kích động chà xát hai tay.



Trang Tín Ngạn quay đầu, kéo kéo khóe miệng.



Lúc này, Từ chưởng quỹ bỗng nhiên vài người cao quý quần áo đẹp đẽ đi vào phòng chế trà.



“Phùng sư phó, Phùng sư phó.” Từ chưởng quỹ nhìn quanh trái phải, lớn tiếng gọi.



Phùng sư phó lên tiếng trả lời bước ra, nhìn Từ chưởng quỹ, lại nhìn người phía sau hắn, hỏi: “Đại chưởng quỹ có chuyện gì vậy?”



Mấy công nhân rảnh rỗi cũng đi ra ngoài xem, mà Tần Thiên là một trong số đó.



Nàng thấy Từ chưởng quỹ hơi nghiêng người, lộ ra vài người đứng phía sau, nói: “Vị Tạ công tử này là khách quen của Trà Hành chúng ta, hắn hôm nay có vị bằng hữu muốn mời Phùng sư phó giúp một việc!”



Tiếp theo, một nam tử thân hình cao lớn khôi ngô đi ra, hắn mặc một kiện trường bào giao lĩnh ngân văn thêu mờ, trên giao lĩnh dùng chỉ bạc thêu triền chi văn đồ án, ánh mặt trời chiếu vào, quanh co khúc khuỷu phát sáng, ánh lên khuôn mặt anh khí bừng bừng, đúng là phong thái chói mắt.



Hắn hướng về phía Phùng sư phó chắp tay thi lễ, giọng điệu khiêm tốn, “Bằng hữu của tại hại ở trong núi hái một ít lá trà ngon, không kịp mang về nhà để chế biến, sợ lá trà qua một thời gian sẽ không còn tươi mới, cho nên muốn thỉnh quý phường giúp sao chế một chút.”



Nói xong, ngẩng đầu lên, thấy Tần Thiên đứng trong đám người, hơi hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra tươi cười thâm trường ý vị, hàm răng trắng bóng dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng, cùng ánh mắt sáng quắc của hắn như hoà lẫn vào nhau.