Thịnh Thế Trà Hương

Chương 75 : Khó có thể phác họa

Ngày đăng: 00:22 22/04/20






Đêm, trăng sáng treo cao, trong đình viện, đường nhỏ vắng vẻ không tiếng động.

Tần Thiên tắm rửa xong đi vào trong phòng, thấy Trang Tín Ngạn tóc ướt sũng rối tung, mặc trung y đơn bạc ngồi ở bên cạnh bàn đưa lưng về phía nàng đang nhìn cái gì đó.

Tần Thiên lắc đầu thở dài.

Thật đúng là Đại thiếu gia, không có nha hoàn hầu hạ thì cũng không chịu tự mình động thủ mặc quần áo lau tóc, thời tiết đã vào thu, cũng không biết yêu quý thân thể của bản thân. Lại nghĩ lại, cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, nếu hắn cái gì cũng đều có thể tự mình làm, thì còn cần nha hoàn như các nàng để làm gì đây? Cũng không nên so đo, là trách nhiệm của nàng, nàng không nên ra phía sau đi tắm rửa.

Nàng cười cười, từ trong tủ lấy ra một khăn trắng sạch, cùng một kiện áo cừu y sắc xanh ngọc đi tới, trước đem áo lông cừu phủ lên trên người hắn, sau đó kéo tóc ướt đang vắt trên người hắn ra, dùng khăn sạch lau khô.

Bởi vì động tác của Tần Thiên quá mức đột nhiên, mới đầu Trang Tín Ngạn kinh ngạc một chút, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người nàng, tâm từ từ bình tĩnh lại.

Áo lông cừu phủ trên người thật ấm áp, hắn cảm giác được nàng đang cẩn thận lau tóc cho hắn. Động tác vô cùng mềm nhẹ, giống như sợ làm đau hắn vậy, lại cực lực chú ý không đụng chạm đến thân thể hắn, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy làn da hơi ngưa ngứa, dường như khát vọng nàng chạm vào một cái. Mà cũng chính vì khát vọng không đạt được, cái loại ngứa ngáy này càng ngày càng nghiêm trọng, tràn vào sâu bên trong đáy lòng, làm cho toàn thân hắn dường như không được tự nhiên.

Tần Thiên đứng phía sau cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng giống như bình thường lau tóc cho hắn xong, lại lấy ra một khăn sạch khác, một bên lau tóc cho mình, một bên ngồi vào chỗ đối diện hắn.

Thấy hắn không phải đang xem sách, mà là đang nhìn một đống lá trà trên mặt bàn, một số là chè tươi, số khác đã được sao chế. Tần Thiên nhận ra đây chính là loại trà ban ngày bằng hữu của Tạ công tử đã đưa đến Trà Hành, không nghĩ tới Trang Tín Ngạn vụng trộm để lại một ít.

Tần Thiên trong lòng tò mò, buông khăn xuống, lấy vở và bút than ở trên bàn kéo lại gần, viết nói: “Đại thiếu gia, người giữ lại một ít lá trà này để pha uống?”

Viết xong đưa tới trước mặt hắn, lại cầm lấy khăn, tiếp tục lau tóc.
“Việc buôn bán, được quan phủ duy trì, cùng quan phủ có quan hệ tốt là điều rất trọng yếu!” Trang Tín Xuyên nhìn các quản sự cười nói, “Biết Trà Hành có quan hệ với quan phủ phải dựa vào ai hay không?”

Trang Tín Xuyên liếc mắt nhìn gã sai vặt Đức Nghĩa một cái, Đức Nghĩa vội vàng nịnh nọt tiếp lời nói: “Đương nhiên là Nhị thiếu gia của chúng ta rồi! Ai chẳng biết Hồ đại nhân là tri phủ tương lai của Dương Thành là thân dượng của Nhị thiếu gia a!”

“Không sai không sai!” Trang Tín Xuyên cười to hai tiếng đứng lên, vỗ vỗ đầu Đức Nghĩa, sau đó đi đến trước mặt các quản sự cười nói: “Cho nên, mọi người trong lòng cũng nên rõ ràng một chút, Trà Hành về sau rốt cuộc do ai làm chủ, ai mới là chủ tử của các ngươi! Các ngươi nên suy nghĩ kỹ lưỡng! Đến lúc đó hối hận không kịp thì cũng đã muộn!”

Các quản sự xoay người cúi đầu, buồn không thèm lên tiếng.

Trang Tín Xuyên hướng về Đức Nghĩa ra hiệu, Đức Nghĩa vội vàng từ phòng bên cạnh mang sang một cái khay, trên khay có một đám bạc nén.

Trang Tín Xuyên chỉ vào khay cười nói: “Đây là bổn thiếu gia mời các vị uống rượu, một chút lòng thành, xem như tâm ý của bổn thiếu gia, nếu nể mặt bổn thiếu gia, thì cầm lấy, nếu khinh thường bổn thiếu gia, cứ việc xoay người rời đi!”

Nói xong, liền một lần nữa ngồi xuống chính vị, thảnh thơi uống trà, một bộ dáng không thèm để ý, nhưng hai mắt trong lúc vô tình đều lướt một vòng trên mặt các vị quản sự.

Các quản sự cúi đầu, hai mặt nhìn nhau, ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ? Lấy bạc, bắt người tay ngắn, về sau chỉ sợ liên lụy không rõ, nhưng xoay người mà rời đi, lại là không cho hắn mặt mũi, hắn dù sao cũng là thiếu gia Trang phủ, các quản sự ai cũng không dám làm như vậy.

Trang Tín Xuyên nhìn mọi người do do dự dự, cười cười, lại hướng Đức Nghĩa ra hiệu. Đức Nghĩa hiểu ý, tiến lên, hướng tới từng quản sự cứng rắn nhét vào trong lòng họ hai nén bạc, hoàn toàn không để bọn họ chối từ!

Trang Tín Xuyên cười lớn một tiếng, vỗ tay đứng lên, “Được, mọi người đều rất nể mặt bổn thiếu gia, về sau chính là người của bổn thiếu gia, về sau có bổn thiếu gia thì có các ngươi! Tương lai bổn thiếu gia trở thành đương gia, sẽ không quên các ngươi!”

Các quản sự nhìn nén bạc trắng trong tay, cảm thấy rất khó xử.