Thịnh Thế Trà Hương

Chương 84 : Bị đuổi ra ngoài

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Tần Thiên hỏi nàng: “Tình hình như thế nào?”



“Hôm nay giữa trưa ta thấy nha hoàn Linh Nhi ở Nhị phòng đưa nguyệt ngân tháng này đến, tìm một cơ hội cùng Thu Lan lặng lẽ nói mấy câu, sau Thu Lan bộ dáng như có chút tâm sự, ta đoán nhất định có chuyện gì đó.” Thanh Liễu nói.



“Linh Nhi?” Tần Thiên tâm trầm xuống, trong đầu hiện ra ánh mắt oán độc của Linh Nhi nhìn  mình, bộ dáng thật giống như xà độc chờ thời cơ mà lao tới cắn. Tần Thiên trong lòng có chút không thoải mái, theo bản năng cảm thấy việc này không đơn giản.



“Còn chưa biết là chuyện gì, cũng không nên bẩm báo phu nhân. Tạm thời nên quan sát Thu Lan, ta nghĩ, nếu thật sự có việc, các nàng nhất định còn liên hệ lại!” Tần Thiên nói với Thanh Liễu.



“Được, có chuyện gì, ta lại đến nói cho ngươi.”



Đêm đó, khi Tần Thiên đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên nghe được có tiếng người lao xao ngoài cửa sổ.



Tần Thiên lập tức tỉnh lại, “Ai?”



Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm Thanh Liễu: “Tần Thiên, là ta, nhanh đi ra, Thu Lan vừa mới đi ra ngoài.”



Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, thấy hắn ngủ say, liền rời giường, nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ.



“Hiện tại là giờ nào?” Tần Thiên sau khi ra liền hỏi Thanh Liễu.



“Hiện tại là canh ba giờ tý, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, bằng không sẽ không tìm thấy Thu Lan.” Thanh Liễu lôi kéo Tần Thiên hướng đi ra ngoài.



“Ngươi vẫn theo dõi đến bây giờ?”



“Đương nhiên, ta thấy bộ dáng nàng ta như mất hồn mất vía, chỉ biết đêm nay nhất định sẽ có chuyện phát sinh, quả nhiên.” Thanh Liễu nhìn Tần Thiên cười cười.



“Vất vả cho ngươi rồi.” Tần Thiên thật tình thật lòng nói. Giờ tý canh ba là tầm sắp rạng sáng, nàng vẫn theo dõi đến bây giờ, còn muốn không bị Thu Lan phát hiện, không phải rất vất vả sao.



Thanh Liễu quay đầu lại nhìn nàng cười cười, “Tần Thiên, ngươi thật khiến cho người khác thoải mái.”



Khi nói chuyện, hai người đã ra khỏi sân, xa xa thấy bóng dáng Thu Lan lén lút né tránh, Thanh Liễu vội vàng ra hiệu không nên lên tiếng, hai người cước bộ nhẹ nhàng, đi theo phía sau Thu Lan.



Hiện tại là đầu tháng, ánh trăng đen tối, tinh quang ảm đạm. Phóng mắt nhìn quanh, tối đen một mảnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng di động của Thu Lan.



Thu Lan rẽ trái rồi rẽ phải, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, trong động tác lộ ra sự khẩn trương. Nhưng bởi vì bóng đêm thâm trầm, Tần Thiên Thanh Liễu lại cách hơi xa, cho nên vẫn không phát hiện bản thân bị theo dõi.



Chỉ chốc lát, nàng ta đi vào một góc hẻo lánh nhất trong phủ. Tần Thiên rất quen thuộc chỗ này, đây là khu vực trồng tiểu trúc bên cạnh khu phòng giặt.



Thu Lan dừng lại cước bộ, nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi: “Linh Nhi, Linh Nhi.”
Tần Thiên trong lòng phiền chán lại phẫn nộ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không biết nên tức ai. Đại phu nhân? Nói không chừng bà vốn có ý tốt. Trang Tín Ngạn? Thấy hắn từ trước đến nay vẫn bài xích nàng đến gần, cũng không phải là cam tâm tình nguyện.



Trách ai được, trách ai được đây? Không thể hận ai, uất ức này cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.



Nàng đứng bên ngoài do dự một lúc lâu, sau đó vẫn miễn cưỡng bình định cảm xúc rồi vào phòng.



Thấy trong phòng đèn sáng, tưởng Trang Tín Ngạn đi tiểu đêm, trở vào, đã thấy Trang Tín Ngạn khuôn mặt bình tĩnh ngồi ở trên giường.



Lúc này Tần Thiên tâm tình cũng không tốt, bởi vì âm mưu của Linh Nhi và Thu Lan, cũng bởi vì bản thân là nha hoàn thông phòng của Trang Tín Ngạn.



Thấy nàng tiến vào, Trang Tín Ngạn đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, viết xuống vở: “Ngươi đi đâu vậy!”



Mỗi một chữ đều lộ ra sự lạnh lùng.



Viết xong, Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút dọa người, cái vẻ mặt này như cưỡng chế điều gì đó.



“Ta ra ngoài đi tiểu.”



Chuyện Thu Lan bây giờ còn chưa chắc chắn, Tần Thiên cảm thấy tạm thời vẫn không nên nói ra, hơn nữa chuyện phức tạp như vậy, nếu viết, thì phải viết tới khi nào đây? Hơn nữa nàng hiện tại cũng không có tâm tình, cho nên tùy tiện tìm cớ ứng phó cho qua.



Ai ngờ Trang Tín Ngạn nhìn thấy mấy chữ này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi, tay hắn cầm bút trở nên run rẩy.



“Ta đã sai người đi xem, ngươi không có chỗ đó” Thời điểm hắn viết những chữ này, giống như dùng toàn bộ khí lực, ngòi bút ba một tiếng bị bẻ gẫy, chữ viết vừa thô vừa nặng, đen đậm dọa người, nét bút dường như cất dấu lực lượng đáng sợ như chỉ chờ viết xong, giây tiếp theo sẽ bộc phát.



Hắn nhanh nắm lấy bút than bị bẻ gãy trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng, như đang chờ đợi giải thích của nàng.



Tần Thiên bị vẻ mặt của hắn dọa, trong tay cầm bút than, trong lòng lộn xộn một mảnh, lại không biết nên viết cái gì.



Nhưng trong lúc do dự, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên ném bút than cầm trong tay đi, vọt tới tháp ngủ ở phía trước, sau đó đấm thật mạnh lên tháp kêu răng rắc, rồi hắn đi nhanh vọt ra gian ngoài.



Động tác giống như cuồng phong thổi qua, cũng giống như điện thiểm lôi minh, khiến Tần Thiên tỉnh mộng.



Tần Thiên theo sau, vừa vặn thấy hắn xoay người lại, hắn trừng mắt nhìn nàng, hai mắt giống như hai ngọn lửa thiêu đốt, nhưng dần dần, lại quy về vẻ lạnh nhạt, hắn đi lướt qua bên người nàng, lập tức trở vào phòng, cũng không quay đầu lại.



Tần Thiên nhìn tháp ngủ của mình bị gãy tán loạn, sửng sốt một hồi lâu, trong lòng cảm xúc không thể miêu tả, vừa có chút phẫn nộ, vừa cảm thấy buồn cười.



Đến cuối cùng lại xảy ra sự kiện này, hiện tại hắn muốn đuổi nàng ra ngoài, chẳng khác nào không cần nàng nữa, vậy nàng còn được coi là nha hoàn thông phòng nữa hay không đây?