Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 11 :

Ngày đăng: 20:43 21/04/20


Chẳng biết Dạ Hồ dùng cái quỷ thuật gì, mà chỉ mình ta nhìn ra được, chạm vào được, còn người khác thì không.



Vừa mới bảo hạ nhân lau vết máu đi, đã thấy hắn đằng đằng sát khí chui ra từ lỗ nẻ nào, bay ra sau chộp lấy bả vai ta, dí sát mồm vào lỗ tai ta, gào lên inh ỏi, “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi mau đổi lại tên cho ta!!”



“Không!”



Ta rùng cả mình, bịt chặt hai tai. Tử Du thấy vậy vội vã chạy tới, lo lắng nói, “Đại nhân, làm sao vậy? Có phải là khó chịu hay không?”



Ta nhíu mày lắc đầu, sau lưng, Dạ Hồ bám dai như đỉa đói vẫn thét chói tai, “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!!”



“Tên đã định rồi, làm sao mà sửa được chứ?” Con thỏ nhãi ranh đột nhiên khép quạt đánh ‘phạch’, xuyên qua ta nhìn về phía Dạ Hồ, “Ngươi kêu nữa cũng vô dụng. Tự làm tự chịu.”



“Cái gì?” Tử Du chẳng hiểu gì sất.



Ta gạt hắn ra, “Không có gì không có gì. Ngươi đi dặn kẻ dưới chuẩn bị điểm tâm, bảo Tiểu Mai múc cho ta thùng nước tắm… Đúng rồi, tất cả đều kín miệng một chút cho ta nhờ, tết đến nơi rồi, bày ra chuyện này có thể là điềm xấu, ngộ nhỡ truyền tới triều đình bên kia, chúng ta không gánh nổi đâu.”



“Đại nhân yên tâm, Tiểu Mai, chuẩn bị nước nóng cho đại nhân! Trương bá, chuẩn bị dọn cơm!”



Con thỏ nhãi ranh nhìn Tử Du chạy tới chạy lui, không nhịn được cười nói.



“Đại nhân, Tử Du đại nhân không phải là Đông Phương sử lệnh, quan bái tứ phẩm sao, như thế nào ở Ngoại Ti Tỉnh này, còn phải kiêm cả việc của quản gia… Lương tháng Tử Du đại nhân… Ta nhớ được là mười bảy lượng…”



“Ngươi câm miệng cho ta.” Đầu đau như búa bổ, Dạ Hồ bám trên vai ta vẫn đang thét chói tai.



“Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!!”



Lưng bị đè, từ đầu đến cuối ta không thể nhấc thẳng nổi thắt lưng, “Con thỏ nhãi ranh, ngươi nghĩ ra biện pháp nào chưa.”



“Ta nào có biện pháp gì.” Con thỏ nhãi ranh lập tức phủi tay, “Đại nhân quả không hổ là đại nhân, rút cuộc cũng nếm mùi bối hậu linh1 rồi nhỉ.”



Bối… Bối hậu linh!?



Ta nuốt ực nước miếng, xông về phòng, Tiểu Mai đã chuẩn bị xong nước nóng, nhưng đằng sau ta còn đeo lủng lẳng một con sắc quỷ, tuyệt nhiên chẳng dám cởi đồ.



Xõa tóc ra chải tùy tiện mấy nhát, vốc nước nóng vỗ vỗ lên mặt, ta mang nguyên cặp mắt gấu trúc, tha sắc quỷ xỏ giày, “Tử Du!”



“Đại nhân! Cơm xong rồi.”



“Các ngươi ăn trước đi, ta cùng con… Ta đưa hoàng tử đi ra ngoài một chuyến.”



Tử Du cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu rồi đi.



Ta xách con thỏ nhãi ranh, từ đại đường đi một mạch đến trước cửa tửu lâu lớn nhất trên phố, đứng lại, sau đó lục ra một gói bạc, nhón trong tay xóc xóc, “Túy Tiên Lâu này, ngươi còn chưa được tới nhỉ, Túy Tiên Lâu không chỉ rượu ngon đồ ăn tuyệt, mà nổi danh nhất, chính là món gà hồ lô2 nức tiếng Trường An ta. Gà hồ lô thì nhà nào cũng có, nhưng chẳng nhà nào làm ngon bằng Túy Tiên Lâu đâu.”



Con thỏ nhãi ranh cong mắt nhìn ta, lại nhìn một chút Dạ Hồ vẫn đang thét chói tai.



“Đại nhân thế này là có ý gì?”



“Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!”



Ta nhịn xuống cơn đau đầu, hít hà mùi thịt từ cửa bay ra, “Gà hồ lô của Túy Tiên lâu này, có thể so với ngự thiện hoàng cung á,3



“Loại gà này phải nuôi một năm ở nông gia chỉ định, nuôi đến khoảng chừng một cân, chính là lúc thịt ngon nhất. Lại phải trải qua trụng nước sôi, chưng cách thủy, chiên trong dầu ba khâu, tới khi gà thành màu vàng ruộm, còn có a, trong lúc chưng, phải thả gà đã trụng qua vào trong bồn, nêm nước tương, muối tinh, hành gừng, hồi hương, quế thơm, rượu mùi, lại cho thêm một chút nước dùng…”



Ta đã nghe được tiếng đồ thỏ nhãi ranh nhịn không nổi rít nước miếng.



“Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!”



“Con thỏ nhãi ranh, ngươi bắt hắn im mồm cho ta, thì một túi bạc này cũng đủ mua ba con, còn phối với rượu hạnh hoa ngon đã ủ trăm năm nữa.”



Con thỏ nhãi ranh nhếch miệng, xòe cây quạt Nhật che đi nửa bên mặt, “Xem như đại nhân cũng nhận đủ bài học rồi… Thôi thì ta giúp đại nhân vậy.”



“Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!!”



………..



“Ta nói này đồ thỏ nhãi ranh, ngươi đã xơi hai con rồi đấy, không sợ bội thực à?” Ta vẻ mặt âm trầm nhìn một bàn xương gà.



Đồ thỏ nhãi ranh ăn uống phi thường nhã nhặn, thế nhưng lượng dung nạp thật là kinh người á.



“Sao đại nhân không ăn.”



“Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!”



Đầu ta đau như muốn nứt, “Ăn không vô…”



Cái bô này đã hò hét bên tai ta chừng mấy canh giờ rồi.



“Đã vậy ta không khách khí.” Đồ thỏ nhãi ranh thò đũa về phía con gà hồ lô thứ ba.



Ta nhấc tay phải, nhặt đũa lên đè lại con gà, “Làm người phải có chữ tín.”




Đương nhiên, ta không thể hèn hạ đến cút ra khỏi cửa.



Thế nhưng, giữa lúc ta còn đang kinh dị trước phản ứng của hắn, Ngự Vương đã gọi Vệ Nhất, xốc ta dậy, lôi thẳng ra đại môn Ngự Vương phủ, nhét vào xe ngựa.



“Đưa đại nhân về Ngoại Ti Tỉnh.” Vệ Nhất mở cửa xe.



Gã đánh xe lập tức vung roi. Xe ngựa lao đi vun vút.



Ta tựa vào rìa cửa sổ, nghe âm thanh bánh xe nghiến trên tuyết đọng, phảng phất như trong cơn mộng mị.



“Dừng xe!”



Xe ngựa vẫn chạy.



“Nếu ngươi không dừng xe, ta liền nhảy xuống!”



Xe ngựa ngừng lại, liền theo sau là âm thanh khó xử của gã đánh xe. “Đại nhân, bên ngoài đêm lạnh thấu xương.”



Ta đã sớm nhảy xuống, khoác áo bông, trong đêm giới nghiêm, thẫn thờ bước đi không mục đích.



Không một bóng người.



Không một ánh trăng.



Gió rét táp vào mặt đau rát, ta chạm lên má trái, sưng vù.



“Sao ngươi không giết ta?”



Đã nói rõ rành rành, trò chơi kết thúc rồi.



“Đến tình trạng này rồi, mà ngươi vẫn còn lưu luyến sao.”



Ngươi lưu luyến cái gì chứ.



Trong mắt ngươi, rút cuộc, ta là cái gì đây.



Lẽ ra ngươi nên giết ta đi. Ngươi biết trong lòng ta, chỉ thương yêu hoàng đệ.



Bỗng nhiên trượt chân, ta ngã ngồi trong tuyết, chẳng biết là dựa vào cửa nhà nào, lạnh đến rúm ró.



Rét lạnh buốt xương, mà ta lại thấy dần dần buồn ngủ.



“Đại nhân.”



Có người nhè nhẹ vỗ ta.



Ta ngẩng đầu, dường như thấy được đồ thỏ nhãi ranh đang đứng ngay trước mắt.



“Đại nhân, đừng ngủ.”



Một con tuyết hồ nhảy lên vai ta, liếm liếm khóe miệng ta còn rướm máu, “Đại nhân, chúng ta về nhà.”



Nhà…



“Gã đánh xe Ngự Vương phủ bảo, đại nhân giữa đường xuống xe, chẳng biết đi đâu, Tử Du Tiểu Mai đều sắp điên rồi, Dạ thì không ngừng ồn ào bắt ta ra ngoài tìm người.”



Tuyết hồ biến thành thiếu niên, ôm ta đã tê cóng vào lòng.



Ta vùi đầu vào bờ vai hắn, lại ngửi thấy mùi gà hồ lô quen thuộc.



Còn có một loại hương vị rất ấm áp, rất ấm áp.



“Sao ngươi tìm được ta…”



Con thỏ nhãi ranh đỡ ta đứng dậy, vốn dĩ, ta đã bất tri bất giác thiếp đi giữa trời đêm buốt giá, giờ phút này trời càng trở lạnh, mà ta đã sớm đông cứng trong mơ đến đôi môi tím tái, không cách nào cựa quậy.



“Đại nhân. Người đã quên rồi. Người là chủ nhân của ta, ta luôn luôn biết người ở nơi nào.”



“Xạo.”



Ta lê đôi chân không còn cảm giác về phía xe ngựa đằng trước, dựa sát vào người hắn, cười run rẩy nói, “Ngươi chả bảo, không cho ta đặt tên còn gì.”



“Con thỏ nhãi ranh a.” Con thỏ nhãi ranh cười ảm đạm, “So với ‘cái bô’, tên này còn khó nghe hơn…”



Ta nhếch miệng lên, rồi hôn mê bất tỉnh.



…………………………………………………………



1. Bối hậu linh: linh hồn bám theo sau lưng. Nghĩa của cụm từ này khá rộng, trường hợp may mắn thì là một dạng thiên thần hộ mệnh ^^, còn xui xẻo thì là bị ma ám ><. 2. Gà hồ lô: hồ lô là quả bầu, món này chap 10 ta có chém là “gà hấp bầu”, nhưng đọc cách làm ở chap 11 thì thấy sai bét. Tra một hồi chẳng biết món này chính xác là làm kiểu gì, hấp, chiên, quay, om,… nguyên con, xé phay, nhồi trộn,…orz, nên cứ để “gà hồ lô” cho lành. 3. (mấy) Bản raw ghi như thế, chẳng biết có thiếu cái gì không. Mà hình như mấy bản raw của ta là cùng một nguồn hay sao í, chả thấy khác nhau chỗ nào cả. 4. Nguyên bản là 暮 (mộ – chiều tối), nhưng ta nghĩ đây là 墓 (mộ – nấm mồ) thì hợp lý hơn. 5. Quý phi ỷ: ghế quý phi, nhưng ta thích để nguyên Hán – Việt. 6. Nguyên văn là 温温吞吞 (ôn ôn thôn thôn), 温 (ôn) có nghĩa là ấm/ nhiệt độ, 吞 (thôn) có nghĩa là nuốt, mà 温吞 (ôn thôn) lại có nghĩa là không trôi chảy, không ăn nhập. Ta ngại nhất là chơi chữ. Vắt kiệt cả óc để nghĩ, mà cái nào chuyển không khớp thì lại phải ngồi chú thích. (ờ thì ta lười) 7. Nguyên văn là 花样百出 (hoa dạng bách xuất), vừa có thể hiểu là đa dạng đủ kiểu, vừa có thể hiểu là đầy thủ đoạn. 8. Nguyên bản là 夸 (khoa), tức là thổi phồng, phóng đại. 9. Chủy thủ: một thứ gươm, đầu như cái thìa, ngắn mà tiện dùng, cho nên gọi là chủy thủ.