Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 17 :

Ngày đăng: 20:43 21/04/20


“Đại nhân sao đã đi ra rồi.” Tử Du chặn ta ở cửa đại đường, “Văn thái y nói, phải nằm trên giường đủ ba tháng.”



Ta cười hô hô nói, “Tử Du, bên ngoài hoa đào đều nở, ngươi cho ta xem một tẹo, ta tăng lương tháng cho ngươi…”



Tử Du do dự một chút, “Tăng bao nhiêu.”



“Nửa lượng.”



“Đại nhân làm ơn quay về thôi. Lần trước chính vì ngài lẻn ra sân mới bị lạnh, huống hồ hôm qua Ngự Vương đại nhân vừa mới dặn…”



Ta vội vươn ngón tay, huơ huơ trước mắt Tử Du, “Một lượng! Không thể tăng thêm.”



“Hai lượng.”



“Xong!” Ta cắn răng, thống khổ nói.



Tử Du vội buông cánh tay đang ngăn cản, nháy mắt lôi ra kiện cẩm y choàng lên người ta, “Đa tạ đại nhân thương cảm!”



Ta thong thả đi tới trong sân, phát hiện dưới rừng đào đã có khách ghé chơi.



“Đại nhân, sao người lại đi ra rồi.”



Con thỏ nhãi ranh trải một tấm chiếu trên mặt đất, bưng thanh tửu1, một cánh hoa đào vừa vặn bay vào trong rượu.



Ta tựa vào thân đào, ngồi xuống sát cạnh hắn, đưa tay đoạt lấy thanh tửu, uống một hơi cạn sạch, “Trẻ con không được uống rượu.”



Tiểu hỏa cầu nhào tới trên người ta, ta nhéo nhéo cái chân nhỏ của nó.



“Ta không phải trẻ con nữa.” Con thỏ nhãi ranh đứng lên, đôi chân trần xoay một vòng trên chiếu. “Đã mười lăm tuổi rồi. Đại nhân, người xem này.”



Hôm nay hắn mặc chính là Đường trang2, áo trắng hơn tuyết, tay áo bay bay, bờ vai vô cùng mảnh dẻ tựa hồ chung quy rộng thêm chút ít, lại trông vòng eo có vẻ càng thêm mảnh khảnh.



Lúc xoay tròn tựa như một cánh bướm trắng.



Chẳng hiểu vì sao, trong lòng ta bỗng rung động một hồi, không nhịn được bèn đứng dậy theo, bẻ một nhánh hoa đào.



Vuốt dọc trong tay, cổ tay xoay vòng, hơi dùng chút điểm nội lực, toàn bộ cánh hoa liền bay xuống nhẹ nhàng như hoa tuyết.



Con thỏ nhãi ranh dừng lại nhìn ta nói, “Tháng ba xuân về, hoa anh đào sẽ nở đầy Bình An kinh. Hàng năm ta đều trải chiếu dưới tàng cây anh đào, bày biện trà bánh, sau đó nghe xa xa quý tộc thưởng hoa, làm tình thi tặng các thiếu nữ.”



“Nhớ nhà rồi à.”



“…”



Tình thi ta chịu, nhưng ngày còn trẻ, *** thi thật ra đọc không ít.



“Đại Đường không có hoa anh đào, lại có hoa đào.”



Ta niết niết cổ tay, cảm thụ được gân mạch đã hoàn toàn khép lại, “Cũng như nhau cả.”



Kéo hắn ngồi lại xuống, ta ở trước mặt con thỏ nhãi ranh, dùng cành đào thay kiếm, bắt đầu múa.



Chờ đến lúc múa qua một lượt bộ Lạc Mai kiếm pháp, ta mới xoay người hỏi hắn, “Đẹp không?”



“Đẹp.” Con thỏ nhãi ranh rót thêm một chén, bưng lên, nói lờ đờ, “Còn đẹp hơn xem nữ tử Tây Vực khiêu vũ.”



Ta mất hứng nói, “Đây không phải là vũ, là công phu.”



“Ta không hiểu, nhưng nếu là sát nhân, thì cái cành đào trong tay đại nhân còn chưa giết nổi ta.”



Con thỏ nhãi ranh nâng thanh tửu uống một hơi cạn sạch, “Đại nhân có khua kiếm mau nữa, ta vẫn nhìn thấy rõ rành rành.”



Ta bị đả kích gấp bội, “Ngươi là yêu quái sao?”



“Ta là mà.”



“…”



Ta vứt cành đào đi, sụp bả vai lại ngồi xuống lần nữa.



Đưa tay vò loạn tóc con thỏ nhãi ranh.
Hơn mười lưỡi binh khí tức thì nhằm mọi chỗ hiểm của ta vung đến, ta nhiều năm không động võ, cổ tay lại vừa mới khôi phục, cộng thêm tin dữ về hoàng đệ khiến ta bị đả kích trầm trọng, nhất thời hoảng loạn, dĩ nhiên trong nháy mắt đã bị quẹt hơn mười đạo vết thương.



Đã vậy hôm nay còn cố ý thay bạch y mới đến, lập tức bây giờ máu nhuộm loang lổ. Ta chặn tay gạt ra môt thanh trường kiếm, lại phi thân tránh khỏi một thanh đoản đao, ta tụ nội lực về đai lưng mới có thể ngăn cản, nói trắng ra là, ta tay không tấc sắt, dựa vào nội lực để giữ mạng.



Con thỏ nhãi ranh xin lỗi rồi.



Sớm nay ngươi còn khen ta tử khí thuần khiết, thế nhưng hôm nay ta đã mệnh tại sớm tối, không lo được nữa.



Nội tâm bất chấp, ta sát ý dần nồng, công phu bản thân cũng từ từ thuần thục, càng ngày càng muốn sao được vậy. Không quá một khắc, phân nửa thích khách đã bị ta đánh thương, ngã trên mặt đất không tài nào dậy nổi.



Ngự thái phi rung đùi xem trò hay, lại còn vỗ tay bộp bộp, “Không tệ không tệ, Thanh Hòa xác thực xinh đẹp động lòng người, ngay bộ dáng thụ thương như vậy cũng khiến ai gia xem đến đau xót động lòng mà. Có điều nếu Thanh Hòa định chờ Ngự Vương tới cứu, vậy ai gia khuyên ngươi vẫn là đừng nằm mơ nữa, nên biết rằng Thập lục vệ chính là ai gia tự tay chọn lựa, đến cùng ai là chủ tử, ai gia nghĩ, bọn chúng hơn ai khác đều phải rõ ràng.”



Thích khách còn dư hai, ta cũng đã chống đỡ không nổi.



Nghe được lời ấy, ta đã lửa giận ngút trời, rút cuộc bất chấp lễ nghi giáo dưỡng, tiếp một kiếm đâm bị thương một ả, xoay người cầm thanh kiếm dính máu vừa đoạt được chỉ thẳng vào bà ta.



“Bắt giặc trước bắt vua! Cho dù Thanh Hòa có chết, cũng dư sức kéo Thái phi nương nương ngài chôn cùng!”



“Thật sao!”



Ngự thái phi cười ngặt nghẽo, “Ai gia thì lại rất hiếu kỳ, gân tay của Thanh Hòa, thực sự không hề gì sao.”



Bà ta không nói còn may.



Bà ta vừa nói ra câu này, cổ tay phải ta bỗng nhiên đau dữ dội, ngón tay run rẩy kịch liệt rút cuộc không cầm nổi kiếm, keng một tiếng rơi trên mặt đất.



“Bà!”



“Ai gia nghe nói Văn thái y chữa tay cho Thanh Hòa ngươi, bèn âm thầm lệnh lão bỏ nhiều thêm một vị dược… Thanh Hòa ngươi vọng động chân khí, cái tay kia, sợ rằng đời này cũng không thể dùng lại nữa rồi.”



Ta cắn môi, miệng đầy vị máu, “Bà quá ngoan độc rồi!”



“Độc nhất lòng dạ đàn bà… Ai gia không keo kiệt dạy cho ngươi! Thanh Hòa ngươi không cần phải tạ ơn đâu!!!”



Thích khách sau lưng đâm tới một kiếm.



Ta quay người lại, sắc máu đã mơ hồ hai mắt.



Ta nhìn vạt áo mình tung lên đã đỏ tươi một mảnh.



Không hiểu vì sao, ta lại đột nhiên nhớ tới Dạ…



Trong nháy mắt phảng phất như hết thảy đều tĩnh lặng giống nhau.



Ta không nghe được âm thanh sắc nhọn đâm xuyên máu thịt.



Nhưng trong đầu ẩn ẩn có tiếng người thầm thì.



… Làm bẩn y phục của ngươi rồi…



… Không sao… Ta lần này theo ngươi cùng chết, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta vẫn sẽ làm người bên dưới ngươi…



… Được nha, cứ như vậy đi… một nghìn năm nữa, lại để cho ta quên ngươi…



Trong đêm, thiếu niên trong suốt kia từng nói.



… ta chỗ nào cũng không đi được… bọn họ thỉnh về Nam Hải Quan m, đem hồn ta phong lại chỗ này, khóa một lần, chính là cả ngàn năm, trên sổ sinh tử, đã gạch phăng tên ta từ lâu rồi…



…………………………………………………………..



1. Thanh tửu: loại rượu được lên men từ hạt kê theo phương pháp cổ truyền, không cho thêm bất kì phụ gia nào ngoài men, nồng độ cồn từ 12% đến 16%.



2. Đường trang: nghĩa gốc là trang phục thời nhà Đường, không giống với Đường trang xuất hiện trong truyện lấy bối cảnh hiện đại, chỉ trang phục thời Mãn được cách tân theo lối phương Tây (xem mấy cái phim về TQ cuối XIX đầu XX í).



3. Nguyên bản 波头摩花 (ba đầu ma hoa), tức là hoa Padma – hoa sen đỏ phiên âm từ tiếng Phạn. Nhưng ta không thích cái cụm từ “hoa ba đầu ma” tẹo nào =“=|||.



4. Cửu thiên Huyền minh: có nhiều cách hiểu, nhưng trong trường hợp này là trời cao (cửu thiên – tầng trời cao nhất) và âm phủ (huyền minh – cửu tuyền).



5. Hồng Môn yến (bữa tiệc ở huyện Hồng Môn): do Hạng Vũ bày ra theo mưu kế của Phạm Tăng nhằm hỏi tội và diệt trừ Lưu Bang. Đời sau dùng cụm từ “Hồng Môn yến” để chỉ những “bữa tiệc” lành ít dữ nhiều.