Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 28 :
Ngày đăng: 20:43 21/04/20
Ta vội vàng thả hết rèm xuống, kéo Ngự Vương tới trước mặt ôm chầm, nhỏ giọng nói, “Đừng nhúc nhích, chắc chắn xe ngựa đã bị ngắm trúng. Không thể để đối phương biết vị trí của chúng ta.”
“Gã đánh xe chết rồi.”
“Xuống xe sẽ bị bắn trúng ngay, ý đồ của đối phương, khả năng không chỉ có vậy…”
… Từ lúc đó ta và Ngự Vương chỉ có thể trốn ở trong xe ngựa, hậu quả cuối cùng, chính là lỡ mất thời gian trích máu nghiệm chủ…
Đầu mày Ngự Vương nhíu chặt, lấy từ trong ngực ra một vật gì đó, dùng miệng giật đứt dây thừng, nhanh chóng ném ra ngoài xe.
Vút!
Một cột pháo hoa phóng thẳng lên trời, nổ tung giữa không trung.
Không đến nửa khắc, từ bốn phía cửa Chính Đức, một đội nhân mã vọt tới, vây quanh xe ngựa.
“Vào đến hoàng cung mà còn dám làm càn.” Ngự Vương kéo ta xuống xe, nói khẽ bên tai ta, “Thanh Hòa, nhìn mình thôi là được.”
Chúng ta vừa xuống xe ngựa, lập tức được thị vệ vây quanh, bốn phương tám hướng đều dựng lên khiên thịt, sít sao bảo vệ Ngự Vương và ta.
Xoẹt! Tiếng vang xé gió.
Một mũi tên không biết từ đâu bay tới, trúng giữa cơ thể thị vệ đang che trước người ta, thị vệ kia tức thì ngã xuống, ngay sau đó, lại có người xông tới, thay thế vị trí của y, chắn trước người ta.
“Dập đuốc!” Ngự Vương quát lớn.
Nhóm thị vệ tức thì dập tắt đuốc, cửa Chính Đức u ám hẳn đi, song từ hoàng cung ánh sáng rực rỡ lan ra, vẫn rọi sáng trưng như trước. Trong chốc lát, không ngừng có người trúng tên, lại không ngừng có thị vệ chạy qua che chắn.
Trên ngực thị vệ ngã xuống, đuôi mũi tên chỉ về hướng bắc.
Ta bất chợt minh bạch ý tứ của Ngự Vương. Nhắm mắt định tâm.
Thanh Hòa, nhìn mình thôi là được.
Ta lại mở mắt, bên tai, tiếng hít thở của chúng nhân đều trở nên mờ nhạt, ta chăm chăm nhìn chằm chằm mặt đất, bỗng cảm thấy xa xa, chợt lóe lên tia sáng sắc nhọn.
“Ngự Vương, hướng tây bắc, lầu các ngự hoa viên!”
Ngự Vương nheo mắt, phất tay, toàn bộ thị vệ còn dư đều vọt đi.
“Đại nhân!” Dạ bay vào từ cửa Chính Đức, “Đại nhân! Có bị thương hay không!”
“Đại nhân, lên xe ngựa! Ta sẽ đánh xe!”
Ngự Vương điện hạ quả thực sắp nghiến vỡ khớp hàm, phẫn nộ nói, “Lôi xuống!”
Ngự thái phi nhìn ta cười lạnh, bị thị vệ cưỡng chế lôi đi.
Ta buông tay, đao rơi xuống đất. Thanh đao ngập sâu nửa lòng bàn tay, máu chảy đầy tay, đau đến mức mặt ta tái mét.
Ta tưởng rằng Ngự Vương sẽ xông tới, kéo tay ta gọi thái y.
Thế nhưng Ngự Vương ngay khoảnh khắc ta xoay người, đã quỳ xuống.
Hai mắt ta trợn trừng, thậm chí nhất thời không kịp phản ứng, vừa phát sinh chuyện gì.
“Trưởng hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Chúng đại thần tuy chỉ quỳ theo, tiếng quỳ lạy truyền khắp Tử Thần điện.
“Trưởng hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Trưởng hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ta lùi một bước, hai chân đều đang run bần bật, Ngự Vương ngẩng đầu, hướng về ta mỉm cười.
…
Năm tuổi, tháng năm, ta bị sư huynh một cước đạp xuống giường, thành thành thật thật đi đổ bô3 cho hắn.
Mười hai tuổi, tháng năm, ta lần đầu tiên theo sư phụ vào sòng bạc, cùng lũ côn đồ sòng bạc đánh lộn.
Mười sáu tuổi, tháng năm, ta bị tổng quản dẫn tới ngự hoa viên, treo lên cây một đứa tiểu súc sinh, tiểu súc sinh sợ độ cao, khóc đến nước mũi lem nhem.
Hai mươi hai tuổi, tháng năm, hắn ở trước mắt ta đập nát hai kiện trân bảo, sau đó thiêu hủy di chiếu soán ngôi đổi chủ, lôi ta lên giường.
Hai mươi sáu tuổi, tháng năm. Ta bị hắn mang vào Tử Thần điện, hắn dẫn quần thần quỳ xuống. Hô ta, trưởng hoàng tử điện hạ, thiên tuế. Thiên tuế, thiên thiên tuế.
…………………………………………….
1. Tử kim (紫金): một hợp kim của vàng, đồng, sắt, niken, được sản xuất chủ yếu ở Nga và Thổ Nhĩ Kỳ, do phản ứng hóa học mà tạo thành màu tím sậm (gần như màu tím chết í).
2. Cầm nã thủ: gọi chung các đòn tay dùng lực đẩy, kéo, vặn. khóa, chụp, tỳ,…
3. Nguyên bản là 夜香 (dạ hương, vâng, là hoa dạ hương ấy ạ!), hổng biết là vô tình nhầm chữ ‘hồ’ thành chữ ‘hương’, hay cố ý nói đểu. Ta cứ phang thẳng là ‘bô’. Thông cảm ta hơi bỉ =.=.