Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:43 21/04/20


“Đại nhân, đã thỉnh thiên sư1 tới… Oái… Đại nhân?”



Đạo sĩ Thừa Thiên Quan mà Tử Du nho nhã lễ độ mời đến, vừa vào cửa đã bị ta và Kuzuo hù chết khiếp.



Không phải chỉ là trên trán dán một hàng bùa trừ tà đuổi quỷ thôi sao, việc quái gì phải sợ đến mức ấy?



Ta không vừa lòng giận tái mặt, đứng dậy khỏi giường.



Vị thiên sư này tóc bạc hết đầu, phỏng chừng là một kẻ cứng cựa, vào cửa liền hướng ta hành lễ, “Tham kiến Ngoại Ti Lệnh Quý đại nhân, bần đạo là quan chủ Thừa Thiên Quan…”



“Làm phiền Trương thiên sư rồi. Tiểu Mai, mau đi dặn dò chuẩn bị tế đàn.”



Đạo sĩ tóc bạc sửng sốt, lúng túng nói, “Bần đạo họ Lý…”



Không phải trong kịch, mọi đạo sỹ đều gọi là Trương thiên sư2 sao… (dạ, chỉ có người nhà cụ Trương Lăng mới mang họ Trương thôi ạ)



“Lý đạo trưởng.” Kuzuo vẫn quỳ trên tấm nệm cạnh tháp gật đầu thăm hỏi.



Lại nói đứa nhỏ này, chẳng có thói quen nào tốt, chẳng chịu lên giường bao giờ, hết quỳ trên cái đệm dưới đất cả ngày, đến tối ngủ lại đem chăn đệm trải thẳng ra đất, bình thường cũng mặc kệ trời đông giá rét, cứ chân trần chạy tới chạy lui trên thảm.



Lý đạo trưởng cố nhịn cười nói, “Đại nhân, ngài linh khí ngút trời, không cần thiếp3 bùa lên đầu…”



Ta sờ soạng đống bùa vàng trên trán.



Ngày hôm qua từ bảo khố trở về ta bắt đầu phát sốt, hiện giờ vẫn còn mê man, trước kia cóc tin gì quỷ thần, đây là lần đầu tiên gặp trúng chuyện kiểu này, khóc lóc ầm ĩ cả đêm, sáng ra đã tống cổ Tử Du đi mời đạo sĩ, được thể lại bắt Tiểu Mai ra đường cái mua một vốc bùa trừ tà về, không nói hai lời dán ngay một loạt lên trán, rút cuộc mới thoải mái hơn chút xíu.



Nhưng mà đạo trưởng đã nói vậy, ta sao có thể không nể mặt, một phát giật xoẹt hàng giấy trên trán xuống, tầm nhìn rõ ràng thêm không ít.



Kuzuo vội quay đầu tội nghiệp nhìn ta, giữa trán hắn cũng được dán một tấm, là ta ép hắn. Lúc này thấy ta đã bóc hết, hắn cũng giơ tay, vừa đụng vào mép giấy, ta đã kêu, “Không được, ngươi cứ dán cho ta.”



“Vì sao? Kuzuo từng học âm dương thuật, không sợ quỷ quái.”



“Đây là Đại Đường, cho dù có quỷ, cũng là quỷ Đại Đường, pháp thuật đã học kia cũng chỉ có thể đối phó quỷ Oa Quốc, mà ngươi là khách quý của Đại Đường ta, không thể sơ xuất.”



Ranh con chết tiệt thổi thổi chỉ phù4 đang rủ đến chóp mũi, im lặng hóp mồm trợn mắt với ta.



“Đại nhân, tế đàn đã sẵn sàng.” Tiểu Mai nói.



Ta khôi phục thần hồn, “Đạo trưởng, mau làm phép đi.”



Lý đạo trưởng vuốt vuốt chỏm râu, “Đại nhân đã lo lắng quá, kỳ thực không cần thi pháp. Vừa rồi bần đạo vẫn quan sát tướng mạo đại nhân, đại nhân linh khí xung vượng5, thường nhân không thể sánh bằng, đừng nói quỷ mị, ngay yêu nghiệt đều phải lui xa Ngoại Ti Tỉnh ba phần.”



Đơn giản như vậy?



“Ta không có ấn đường phát hắc, song mục vô thần?”



“Không có.”



“Ta không có bị quỷ ám?”



“Không có.”



“Nhưng mà ta phát sốt!”



“Đại nhân chỉ là gặp ác mộng, kinh hách quá độ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ vô sự.”



Môi ta run run, quả thực không nói nên lời.



Lão đạo sĩ kính cẩn móc ra một khối hắc sắc bích ngọc nho nhỏ, đưa cho Tử Du. “Bất quá vì đại nhân linh khí tràn trề, chung quy vẫn thu hút linh thể bất lực, bần đạo nơi này có khối hắc san hô, có thể tị tà khu ma6, bảo đại nhân ngày sau cao chẩm vô ưu7.”



Khóe miệng ta co quắp, “Đa tạ đạo trưởng, Tử Du, thay ta tiễn đạo trưởng.”



“Vâng.”



Ta nhận lấy hắc san hô, vân vê trong tay, lăn lộn một hồi, cũng không còn chóng mặt, Tiểu Mai lại sờ thử. Khẽ gật đầu.”Hết sốt rồi.”
Lời kể rất tường tận, ta cũng nghe rất rõ ràng, chỉ có điều ta có ba câu hỏi, “Đến khi nào ta có thể tỉnh?”



“Rất nhanh thôi.”



“Hôm đó ta té xỉu đã đụng vỡ san hô, có làm ngươi bị thương không…”



“Mị không giống như quỷ, không cần bản tôn14, nát thì nát, nếu không có đại nhân, ta đã nát từ lâu…”



“ Sau này thì sao? Ngươi định đi đâu.”



“Đâu cũng không đi, ta muốn theo đại nhân.”



Ta sầu…



Sau này ta ngồi nhà xí, hoặc là cùng Ngự Vương yêu nhau, ngươi cũng theo?



“Như vậy không hay đâu.”



“Đại nhân, ban cho ta một cái tên đi.”Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm góc áo ta, dáng dấp nhỏ bé nhìn đáng thương muốn chết.



Ta thở dài, “Gọi ngươi là San Hô thôi.”



Đứa nhỏ cười tít mắt, biến thành một luồng sáng hắc sắc bay vào cơ thể ta, ta giật mình, nhìn xuống, đã thấy bên hông là khối bích ngọc hắc san hô kia, tản ra u quang nhàn nhạt.



“Đại nhân tỉnh rồi?”



Ta mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ thấy gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Kuzuo hoàng tử.



Kuzuo dịch lại gần, hơi hạ thấp người, bàn tay nhỏ bé mát rượi trườn lên trán ta.



“Ừm, bây giờ mới thực là hết sốt.”



……………………………………………………….



1. Thiên sư: pháp sư trừ tà theo Thiên Sư Đạo (còn có tên là Ngũ Đấu Mễ Đạo 五斗米道, nghĩa là “Đạo Năm Đấu Gạo”- tên này quen không), chuyên dùng phù lục bùa chú để trị bệnh; cúng tế và trai giới để cầu xin giải tội và trừ tai nạn.



2. Trương thiên sư: chỉ Trương Lăng 張陵 hay Trương Đạo Lăng 張道陵 (34–156), được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc. Khi Trương Lăng mất, con là Trương Hành kế thừa việc truyền đạo. Khi Trương Hành qua đời, con của Trương Hành là Trương Lỗ kế vị. Cả ba đời ông cháu được người đời gọi là Tam Trương, nhưng trong nội bộ phải gọi là Tam Sư: Trương Lăng là Thiên Sư, Trương Hành là Tự Sư, và Trương Lỗ là Hệ Sư.



1&2: nguồn Wikipedia



3. Thiếp: dán.



4. Chỉ phù: lá bùa giấy.



5. Linh khí xung vượng: linh khí cuồn cuộn, tràn trề.



6. Tị tà khu ma: tránh tà đuổi ma.



7. Cao chẩm vô ưu: vô tư kê cao gối mà ngủ.



8. Lưu ly kim ngân trản: chắc là cái chén lưu ly khảm vàng bạc.



9. Long khí xung thiên, tử quang oanh nhiễu: long khí ngút trời, ánh tím quanh quẩn.



10. Thiên long tỏa: đại khái là khóa kiên cố có tiếng kiểu khóa Minh Khai hay khóa Con voi. =))



11. Soán vị thí quân: cướp ngôi hành thích vua.



12. Phục: ăn / uống vào, thường để chỉ việc dùng thuốc qua đường miệng.



13. Mị: ma quỷ, yêu ma.



14. Bản tôn: bản thể, ờ, đại loại như cái vỏ vật chất.