Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 33 :

Ngày đăng: 20:43 21/04/20


“Thanh Hòa.” Ngự Vương lại nhẹ nhàng gõ cửa, “Có thể nấu ra cái loại cháo này, khắp thiên hạ cũng cũng chỉ có ngươi thôi.”



Ta cứng ngắc tại chỗ. Ngồi chồm hỗm trên đệm không thể nhúc nhích, Y Nhân không ngừng giật tay áo ta, dùng khẩu hình hỏi ta, hắn đã tới, hắn đã tới có phải hay không?



Hắn đã tới.



Hắn ở ngay ngoài cửa.



Ba ngày không gặp, tựa xa cách ba thu.



Ngự Vương im lìm, thế nhưng ta biết hắn không đi.



Ta không biết vì sao đột nhiên cái lỗ tai đặc biệt dễ xài, thậm chí không nghe được hô hấp của bản thân, lại có thể nghe rõ tiếng vạt áo hắn chà lên ván cửa.



“Suốt mấy ngày nay ngươi trốn ở chỗ này, tổng quản thiện phòng cũng đã tạ tội với bản vương. Ngươi nói với bà ta, ‘Ngự Vương hỏi, cứ nói thật với hắn’, có đúng hay không.”



Mở cửa mau.



Y Nhân vẫn khẩn trương làm khẩu hình với ta.



Thậm chí nhịn không được đẩy ta một cái, ta chúi mạnh về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, thế nhưng hai chân cứ như dính chặt vào đệm giường, vẫn không thể động đậy.



Không muốn nghe hắn nói, ta muốn xông ra ngoài, liều lĩnh ôm chầm lấy hắn, sau đó tàn bạo cắn lên môi hắn, nói cho hắn, uy hiếp hắn, ngươi còn dám chuyển ra khỏi điện Cam Lộ, ta liền chặt đứt chân ngươi!



Thế nhưng khi ta thử hoạt động, hai mắt đã bị lệ hoen ướt đẫm.



Mau ra mở cửa.



Y Nhân lại đẩy ta một cái.



Ta bổ nhào ra đất, lúc này Ngự Vương nói, “Ngươi trốn tránh bản vương sao? Nếu không nghĩ ra được, vậy đừng đi ra nữa.”



Ta ngẩn ra, tay vừa chống lên mặt đất, đang toan đứng dậy mở cửa.



“Hôm nay hạ táng mẫu phi, ta đã quỳ trước linh cữu ba ngày. Trong ba ngày ấy, vẫn luôn nhớ đến mẫu phi. Nhớ mẫu phi, sẽ nhớ tới ngươi. Thị vệ bẩm với bản vương ngươi không ở trong cung, bản vương cho rằng ngươi đi rồi, cảm thấy cũng tốt thôi, lúc quỳ trước linh cữu, bản vương thực sự rất sợ phải gặp ngươi.”



Cho nên ngay sổ sách trong điện ngươi cũng dọn sạch, ngươi nghĩ như thế có thể cách xa khỏi ta?



Ta khịt khịt mũi, không dám phát ra một chút âm thanh, nhưng khắp mặt đều là lệ, lau thế nào cũng lau không hết.



Ngươi chuyển đến điện của ta, mới ở một buổi tối.



Ta vốn tưởng rằng ngày sau mỗi lần tỉnh giấc, ta đều có thể sờ xem bên gối còn có ngươi hay không.



“Thanh Hòa, bản vương biết không phải là ngươi. Mẫu phi đã quyết ý phải đi, người trông thấy bản vương tới, mới lao về phía ngươi, bản vương đã thấy rõ ràng. Cung tỳ vu hãm ngươi, bản vương đã cho toàn bộ bọn chúng chôn cùng.”



Dù vậy cũng là do ta mà chết.
“Ngươi nói mau…”



“Ta không nói…”



“Ngươi nói hay không!”



“Ca… Em đói bụng…”



Ta và Ngự Vương song song lườm nó.



Ta tức giận nói, “Tự đi tìm đậu phụ chưng tiết đi. Đêm nay cấm vào đây.”



Y Nhân nhìn ta hết sức tủi thân, hóp hóp mồm, bỏ đi.



Ngự Vương nói, “Thằng nhóc này là ai, sao lại ăn cái thứ đó.”



Ta nói, “Ta nói rồi, nó là đệ đệ của ta.”



“Vậy bản vương thì sao?”



“…”



“Ngươi nói mau…”



“Không nói.”



“Nói mau…”



“Không nói.”



Y Nhân lặng lẽ đóng cửa, vừa ra khỏi cửa đã bị tổng quản thiện phòng đang trốn một bên vội vã lôi đi.



“Ngươi nói hay không!” Ngự Vương đẩy ta ngã nhào.



Ta lật người đè lên hắn, “Ta nói, ngươi phải thổi tiêu cho ta.”



Ngự Vương quay đầu đi, lập tức nói, “Không nói thì thôi.”



Ta tức chết đi, tàn bạo mà cắn hắn.



Hắn lại cắn trả ta.



Y phục vứt sang bên.



Thời điểm quấn lấy nhau ta còn nghĩ, có phải ta nằm mơ hay không, nếu là mơ, ta liền ngủ say suốt đời không tỉnh.