Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 36 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Hoàng đệ bệnh nặng bỏ ta đi, Ngự thái hậu đập nồi dìm thuyền tự sát thân vong.
Ta nhớ ngày đông ý chưa dứt, bếp trà bảng lảng quyện hương.
Ngự Vương phủ tuyết trắng rơi trên mặt ghế đá, nhất quyết cùng ta hạ một ván cờ vây.
Hắn nói, quân đen là ta, quân trắng là hắn.
Hắn muốn quân trắng cờ sai một nước thua cả ván.
Bây giờ nhớ lại, kỳ thực chính là chuyện thế này.
Hắn khi đó nhất định đã bị ta mê hoặc, trước lại làm không ít chuyện thất đức với ta, muốn có được lòng ta, lại thẹn thùng không nói thẳng.
Thế là giả bộ, cầm một bộ cờ bắt đầu kiếm chuyện, lôi ta xả đông xả tây, còn xả đến độ ta trận kia đầm đìa mồ hôi lạnh, táng đảm kinh hồn. Sợ đến mức mấy ngày mấy đêm đều không dám chợp mắt.
Hắn nắm chắc ta trong tay, ta cũng rõ hắn như lòng bàn tay. Hắn chính là một tên kỳ quặc, có chuyện gì, chưa bao giờ nói thẳng, nói tới nói lui. Quấn ta vào tròng rồi, ta cũng không biết bản thân bị hắn đem đi bán. Còn ngây ngô giúp hắn đếm tiền.
Ký ức của ta, chỉ dừng lại ở trong xe ngựa.
Dạ nói cho ta, Ngự Vương chạy đi hỏi thị vệ, động tác ta làm lúc sắp đi có ý nghĩa gì.
Kết quả thị vệ trẻ tuổi nọ khuất phục dưới *** uy của Ngự Vương điện hạ, không tình nguyện nói thật, đổi lại là một hồi ăn chửi.
Ta cười ha hả, kể chuyện này cho Y Nhân nghe, Y Nhân cũng cười hùa cùng ta.
Lại sau đó.
Tự dưng ta chẳng nhớ nổi điều gì.
Sau đó chuyện gì đã xảy ra?
Ta lại vì sao mà chết nhỉ.
Trở thành một khối thi hài lạnh lẽo dưới đáy nước đen kịt này.
Chung quanh cũng một mảnh tối om. Ta biết ta không còn hô hấp. Không còn bất cứ cảm giác gì, cũng nghe không được bất cứ thanh âm nào.
Cho nên ta một mực suy nghĩ, vì sao bản thân vẫn còn ý thức.
Hay là ta đã thành một oan hồn như Dạ. Bập bềnh nơi tự mình không thấy được bản thân.
Thậm chí ta còn nhớ thời điểm xe ngựa sắp ra khỏi cửa Chính Đức, ta còn ôm rịt lấy Ngự Vương, hôn hít rõ buồn nôn một chập.
Ta nói ta muốn viết một bản tấu, biểu dương công tích của y. Y bám gót ta tạ ân không ngừng.
Lại sau đó, ta để bọn họ hộ tống, làm bộ rời đi theo cửa bắc. Sau đó lẩn trở lại, cùng Dạ chơi một ngày ở huyện Thanh Dương.
Ngày thứ ba, ta lo lắng bọn Tử Vi sốt ruột, bèn giục Dạ trở về.
Dạ không mấy tình nguyện ôm lấy ta bay ra khỏi thành, ta vốn tưởng rằng, mọi việc hẳn đã xong.
Thế nhưng vừa ra khỏi thành, Dạ và ta tức khắc kinh hoàng đến ngây người triệt để.
Thì ra Từ Thịnh Uy đã sớm biết được Ngự Vương phái người cứu trợ thiên tai, sớm bố trí trước, diễn trò cho ta xem.
Cửa thành bắc nghênh tiếp triều đình và ta luôn rộng mở, song cửa phía nam bên kia lại đóng im ỉm. Nhưng Dạ nhất định mang ta bay ra cửa nam, hắn nói kiểu gì hắn cũng phải liếc một cái xem Hoàng Hà tròn méo ra sao, mới có thể cam tâm đi được.
Nào biết được ngoài cửa nam thành, thây ngổn ngang khắp đồng. Tiếng ai oán rung trời.
Lại trông xa hơn, ngàn dặm chìm trong nước. Một vùng nước trắng mênh mông, thảm thương không nỡ nhìn. Thì ra lều bạt cháo cứu trợ trong thành, toàn bộ đều là biểu hiện giả dối Từ Thịnh Uy dựng lên.
Mấy năm nay, ta quả nhiên bị Ngự Vương nuôi dưỡng thành heo.
Những ngân phiếu kia là để cứu mạng người. Mà ta lại khinh địch để người ta lừa như vậy.
Ta giận dữ, trở lại tìm y, y sợ đến chết khiếp, run lập cập nói, hôm qua vừa tiễn ta ly khai, thì có người cướp mất ngân phiếu, để lại một phong thư cho ta.
Dạ biết chữ, trong thư người nọ nói, muốn ta lên thượng du tìm y.
Lạc khoản đề tên, là Ngự thái hậu.
Tới nơi mới biết được, người nọ là Vệ Nhất.
…
Trong gương ta chứng kiến mình bị Vệ Nhất đẩy xuống Hoàng Hà.
Dạ thét chói tai bay tới, muốn ta bắt lấy tay hắn.
Ta bắt được.
Lại xuyên qua.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, ta trông thấy vẻ mặt của Dạ, tưởng như là sống không bằng chết