Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 38 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Là ta hạ lưu, tuyệt đối là ta hạ lưu.



Dạ chỉ là hôn ta mà thôi, có lẽ hắn chỉ là đang thử nghiệm phương pháp mới giúp ta hạ sốt.



Thế, thế nhưng hắn bắt đầu càng hôn càng hạ lưu.



Ta, ta có thể không hạ lưu sao ta1.



Ta phát hiện ý thức bản thân càng ngày càng mơ hồ, từ sau khi bị chìm, Dạ không những không độ khí cho ta, mà còn hôn đến mức ta bắt đầu cảm thấy ngạt thở.



Ta mông lung mở hai mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ.



Trong cơn hoảng hốt tựa hồ lại thấy cảnh Tử Vi tựa dưới tàng cây cắn hạt dưa.



Ta thốt nhiên nhớ tới, mới vừa rồi ngay khoảnh khắc Long hoàng thừa nhận mình là đoạn tụ, trong lúc nhất thời, ta còn lên cơn tưởng bở. Còn âm thầm cảm thán mình dung mạo yêu mị, nhìn Long hoàng thân mật như vậy, nghĩ bụng chưa chừng mình lại bị Long hoàng nhìn trúng vân vân.



Kết quả chờ Tử Vi tới một cái, ta thế mới biết, thì ra bản thân không những chỉ tự mình đa tình, còn trở thành món mồi câu cá bị ném lên bờ, một miếng vỏ hạt dưa tuyệt sắc trong tay Long hoàng, cứ như vậy trăm phương ngàn kế câu được Tử Vi trung tâm hộ chủ xuống nước.



Cảnh trong mơ dần dần hiện rõ, ta dịch chuyển hai chân, đi về phía Tử Vi, một tay nhanh chóng khoác lên bờ vai hắn. Nhìn hắn bằng đôi mắt đầy hổ thẹn.



“Tiểu Tử Vi.”



Kỳ thực trông qua, y và con thỏ nhãi ranh xấp xỉ bẳng nhau.



Một cơn chua xót trào ngợp trong lòng, ta nhất thời nghẹn giọng, âm thanh run rẩy nói, “Vừa nghĩ tới ngươi bị Long hoàng giam cầm, mà còn là vì ta, ta chỉ hận không thể tự tát mình một cái. Tiểu Tử Vi, ngươi hãy thứ lỗi cho ta.”



Tử Vi phụt vỏ hạt dưa vào mặt ta, vui vẻ nói, “Đại nhân lảm nhảm cái gì đấy, lẽ nào hắn cao hơn ta cao, già hơn ta, thì ta nhất định bị hắn đè à?”



Ta ngẩn ra, y giơ tay, phủi vỏ hạt dưa dính trên mặt ta, nói hơn hớn, “Loại chuyện thế này, chẳng phải đại nhân rõ nhất hay sao.”



Hắn vừa dứt lời, hình ảnh đột nhiên biến thành Ngự Vương phủ.



Ta phát hiện chính mình bị xiềng xích trói tay, tách hai chân, đang nằm trên giường tiểu súc sinh Ngự Vương kia đợi lâm hạnh. Ta nhìn hắn thiêu hủy di chỉ soán vị, còn kinh hoàng đến thẹn quá thành giận, nước mắt như mưa. Trong chốc lát không phản ứng được. Tên súc sinh vừa cởi xiêm y, vừa vồ về phía ta ấy, mới chỉ mười sáu tuổi.



Sau đó chưa đến ba năm, Ngự Vương từ dáng dấp thiếu niên đã hoàn toàn lột xác.



Quả nhiên chiều cao tuổi tác đều không phải là vấn đề.



Ta Quý Thanh Hòa chính là ví dụ sống sờ sờ! Ví dụ ròng ròng máu!



Đang nghĩ ngợi, người bên trên lại biến thành Bạch Liên. Y cúi người ép sát ta, ngồi dạng trên chân ta, y phục toàn bộ tuột xuống, mùi thơm thoang thoảng ngập phòng.



“Bởi vậy mới nói, ta cao hơn đại nhân thì sao chứ, chỉ cần đại nhân nguyện ý động phòng, Bạch Liên nguyện ý ở bên dưới ~ “



Lời này nghe được như có như không.
Ngọn lửa liếm lên lưng ta, ta hoảng sợ kêu gào, đột nhiên mở bừng mắt.



“Oa oa oa!! Nóng nóng nóng nóng nóng!!!!!!!”



“Đừng động!”



Dạ dùng sức đét ta một phát, cả giận nói, “Nhổ giác hơi đây, kiên nhẫn một chút đi!”



Ta khóe mắt lệ rưng rưng, phát hiện mình cả thân trên trần trụi, nằm úp sấp trên giường. Sau lưng bỏng giẫy.



Chỉ chốc lát sau, một loạt bình chụp lên, ta triệt để nằm dí dị.



Dạ từ phía sau vươn một tay sờ sờ trán ta, cười nói, “Được rồi, hạ sốt rồi.”



Ta tức giận phủi phắt tay hắn ra.



Tay hắn, vẫn lạnh lẽo, nhưng không còn buốt thấu xương như vậy.



Không đúng.



Ta duỗi tay ra, săm soi tay mình đến đực mặt.



Không đúng.



Không đúng chỗ nào.



Ta vừa làm cái gì?



Ta phủi tay hắn ra.



Ta phủi… Ta phủi!?



Ta ngồi bật dậy, cũng kệ xác sau lưng, vội vã quay đầu lại, Dạ đang vẻ mặt kỳ dị nhìn ta lên cơn thần kinh, ta kéo lấy tay hắn, dùng sức nắn bóp. Đần thối.



Dạ ngạc nhiên nói. “Đại nhân. Làm sao vậy?”



Ta…



“Ta sờ được ngươi.”



……………………………………………………….



1. Nguyên văn là 么我 (ma ngã), word by word chính là “sao ta”. =.=!