Thịnh Thế Trường An Dạ
Chương 47 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Từ ngày gặp gỡ Dạ, ký ức ngủ say nghìn năm của ta liền bắt đầu sống dậy. Ta luôn mộng thấy rõ ràng mình bị Dạ giết chết, nhưng làm thế nào cũng không nhớ được nguyên nhân buộc hắn phải ra tay.
Dạ nói, phàm là chuyện không thể nhớ ra, nhất định là những chuyện ngày xưa đã cố sức muốn quên đi.
Mà những chuyện muốn quên đi, thông thường cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Lúc này, ngọc thạch giọt thoi màu đỏ sậm đu đa đu đưa trước mắt, ta lại nhất thời quên đứng dậy, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm như thế.
Dạ nói đây là vật ta từng tặng cho hắn.
Dạ nói hắn muốn.
Muốn Ngục huyết linh lung, muốn đoạn hồi ức nọ, ta nghĩ, ký ức khi ấy, nhất định rất đẹp đẽ.
Bởi vì trong nháy mắt trông thấy nó, ta cũng mơ hồ nhớ lại, tựa hồ ta đã từng chạm vào một khối gì màu đỏ thẫm như thế, sau đó đeo lên cho một người. Rõ ràng vô vàn khổ cực mới lấy được, lại cứ làm bộ như không thèm để ý, còn nói với hắn, trên đời này, chỉ mình ngươi mới hợp mặc xiêm y màu trắng.
Thế nhưng.
Ta rốt cục dời đường nhìn, nhìn về phía nam tử đang cúi đầu xem ta, vì sao người này lại có Ngục huyết linh lung, làm sao y biết thứ này và ta từng liên hệ.
Ta còn chưa mở miệng.
Y đã nhếch mép cười một tiếng, đôi mắt tối đen như mực nhất thời híp thành hai mảnh lưỡi liểm.
“Thích thì cầm đi. Vốn dĩ cũng là chuẩn bị cho đại nhân ngài đấy.”
Ta không tự chủ tiếp nhận Ngục huyết linh lung, y thuận thế vươn hai tay, đỡ phía dưới nách ta, kéo dựng dậy.
Đứng thẳng lên rồi mới chú ý tới, thi ra y cao hơn ta một cái đầu, thảo nào y kéo ta đứng lên, tựa như ta kéo Dạ.
Ta lôi công văn trong ngực ra, huơ huơ, cấp tốc nói, “Đây là do ngươi viết? Đúng không? Ngươi là ai? Vì sao làm như vậy? Hiện tại ta cho ngươi ba con đường, một, nói thật với ta, hai, vào thiên lao với tội danh gian tế ngoại quốc, ba, bởi vì lừa dối quan viên triều đình ra quan phủ.”
Người nọ vội vã xua xua tay, khẩn trương nói, “Đừng đừng, ta là con dân Đại Đường, không phải gian tế. Cũng không phải người ngoại quốc.”
Ta nheo mắt nhìn mái tóc ánh lên sắc lam thẫm của y, lùi một bước, mới nói, “Được rồi, ta tin ngươi. Màu tóc của ngươi căn bản không phải màu tóc người Đường, ngươi nói ngươi không phải người ngoại quốc, vậy thì ngươi chính là yêu nghiệt.”
Người nọ càng khẩn trương giải thích, “Không không không, ta không phải yêu nghiệt, đại nhân ngài đừng hiểu lầm, ta chỉ là…”
“Chỉ là cái gì!?”
Y muốn nói lại thôi, đúng lúc này con thỏ nhãi ranh cưỡi ngựa chạy tới, “Đại nhân! Sao ngài lại chạy ra đây!”
Ta quay đầu lại nhìn con thỏ nhãi ranh, lúc này ngựa của hắn đột nhiên rền rĩ một tiếng, đột ngột quỳ rạp xuống đất.
Con thỏ nhãi ranh kinh hoàng thất sắc nhảy phốc xuống, cũng may thời điểm sắp chạm đất liền biến thân thành bạch hồ, mới không bị thương.
Tiểu hồ nhảy tưng tưng hai bước, nhảy đến bên chân ta, hóa thành hình người, vỗ ngực thùm thụp, kinh dị nói, “Con ngựa này làm sao vậy!”
Ta vừa rồi cũng thế, lòng bàn tay trái hơi nhói buốt, khi rơi xuống đất còn bị chà xước da.
Ta còn không cam lòng, đi tới trước bàn hắn, giật lấy bút rồng.
Ta nói, “Chúng ta làm hòa rồi nhỉ”
Ngự Vương cười nhạt, giở tấu chương ra đọc.
Ta giật lấy tấu chương trong tay hắn.
Ta nói, “Chúng ta làm hòa rồi nhỉ.”
Ngự Vương hai tay trống trơn, trừng mắt nhìn ta.
Ta vo tròn tấu chương, rồi vò thành một nắm.
Ngự Vương vội vàng nói, “Quý Thanh Hòa! Đó là tấu chương!”
Ta ném tấu chương bút mực xuống bàn, đi qua ngồi lên đùi hắn. Ôm cổ hắn, ta nói, “Chúng ta làm hòa rồi nhỉ.”
Ngự Vương quay đầu đi, nhưng rồi lập tức quay trở lại.
Chúng ta hôn môi, sau đó ôm xiết nhau nhập thành một khối, hơi thở hầm hập giao hòa, nhưng chúng ta ai cũng không chê nóng.
Ôm ấp một hồi, Ngự Vương đột nhiên nói.
“Lúc mẫu phi đi, vẫn buộc bản vương đăng cơ xưng đế, rồi vào ngày đó giết ngươi tế trời. Không thì người sẽ chết không nhắm mắt. Bản vương đáp ứng rồi, người mới khép mắt.”
Ta khẽ chấn động, cọ má lên gáy hắn. Khóe mắt nóng lên, thanh âm có chút khàn khàn.
“Ngươi gạt ta đăng cơ chỉ vì chuyện này? Ngày ấy ngươi đăng cơ ta không có mặt, sẽ không tính là làm trái lời thề với mẫu phi ngươi đúng không.”
Cánh tay Ngự Vương đang quấn quanh thắt lưng ta, đột nhiên đẩy phắt ta ra, sau đó xiết chặt cằm ta, lạnh lùng âm u nói, “Quý Thanh Hòa, ngươi có biết mình đã làm chuyện gì hay không? Hửm?”
Ta nói, “Ta không biết.”
Ngự Vương nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi lại treo bản vương lên trên cây. Hửm?”
Ta kinh hãi, vội lúng túng xoay đầu qua bên trái, tránh khỏi ánh mắt hừng hực của Ngự Vương, nhìn ra ngoài cửa.
Kết quả vừa nhìn một phát, ta tức khắc dựng cả tóc gáy.
Thấy một người tự dưng đứng lù lù ngoài cửa!
Không thở không động, chỉ khoanh tay, nhìn chúng ta cười tủm tỉm.
Ta khẽ liếc Ngự Vương, Ngự Vương không hề cảm thấy vẫn nhìn ta trừng trừng.
Ta liếc sang y, y lại cười cười ôn hòa với ta, tóc màu lam thẫm, hai tròng mắt tối đen như mực, khiến ta không rét mà run.