Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 52 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


“Grào grào grào grào grào!”



Dạ trong nháy mắt xòe móng vuốt.



Tiểu đạo sĩ hô to một tiếng, tức thì hai tay ôm đầu cuộn tròn người, khóc.



Ta lập tức từ sau lưng vươn tay ôm lấy cổ Dạ, lại giật hắn về trong lòng.



Sau đó đi qua, ngồi xổm xuống bên người tiểu đạo sĩ, mặt tỉnh như ruồi hỏi, “Khóc rồi à?”



“…” Bờ vai nhỏ rung bần bật.



Ta kinh, “Khóc thật á!?”



Tiểu đạo sĩ mắt đỏ au trừng ta.



Ta kéo nó lai, xoa xoa đầu. Dỗ dành nói, “Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi là con cái nhà ai? Sư phụ ngươi đâu.”



Viền mắt đứa nhỏ này càng đỏ. Tức giận nói, “Không có.”



Dạ sau lưng ta nóng lòng muốn ra tay nói, “Đại nhân, để ta tẩn cho nó một trận nữa. Để ta tẩn cho nó một trận nữa…”



Con thỏ nhãi ranh xòe quạt, che khuất mặt nói, “Đại nhân, linh lực của nó không tầm thường đâu, không ngờ áp chế được cả Dạ.”



Dạ càng thêm kích động, “Nhân lúc nó còn chưa lớn, ta phải bóp chết nó…!”



Ta bảo cả hai, “Đừng ồn ào nữa.”



Sau đó lau nước mắt trên mặt thiếu niên, ôn tồn vừa đe vừa dụ, “Chúng ta không phải người Bột Hải, không muốn rước lấy phiền phức. Nếu như ngươi dám nói với người khác chúng ta là yêu ma quỷ quái, ngay bây giờ ta sẽ khử luôn ngươi… Ngươi có đói bụng không? Đói rồi thì ăn cùng chúng ta đi, Dạ và con thỏ nhãi ranh đều rất ngoan, sẽ không hại người đâu.”



“Nói dối. Sư phụ chính là bị yêu quái hại chết!” Tiểu đạo sĩ kích động phẫn nộ chỉa thẳng vào mũi ta, “Đừng tưởng rằng ngươi có một thân long khí hộ thể, thì không sợ trời không sợ đất nữa nhá.”



Ba chúng ta đều cả kinh, sau đó con thỏ nhãi ranh nửa giả nửa thật nói, “Đại nhân, thân phận của ngươi bị tiết lộ sẽ phiền phức lắm, đừng mềm lòng nữa, diệt khẩu nó đi.”



Tiểu đạo sĩ nghe thấy, chân đều run lẩy bẩy.



Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào huyên náo. Không ngờ là chủ quán báo quan phủ.



Con thỏ nhãi ranh lườm Dạ một cái, oán giận nói, “Chỉ giỏi gây phiền phức.”



Ta cảm thấy dưới chân tức thì hư không, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, đến khi dẫm lại lên đất bằng, thì đã ra khỏi tửu lâu, đứng ở hẻm nhỏ góc đường.



Thò đầu ngó nghiêng, không ít quan binh xông vào tửu lâu, ông chủ và tiểu nhị đều đứng ngoài cửa lo sợ nơm nớp.
Dạ trẻ con quá thù dai ghi hận, ngay cả ta còn từng nếm đau khổ, đừng nói gì Lâm An, dọc đường đi bị Dạ ăn hiếp mọi lúc mọi nơi, thời khắc mấu chốt, con thỏ nhãi ranh lại giảo hoạt bám lấy ta chỉ quay đầu lại xem náo nhiệt.



Bởi vì chúng ta không phải thương nhân, cho nên đợi bốn ngày mới lên được một con thuyền rời bến.



Thuyền rất lớn, thuyền viên đều là người Nhật Bản. Nghe nói thuyền này chính là chuyên dùng để đưa bình dân Nhật quay về Nhật Bản. Ba tháng mới ra khơi một lần.



Nếu không có ngự ấn của Ngự Vương, quan phủ còn tưởng rằng chúng ta là hoàng tộc Cao Ly tìm Nhật bản nương tựa. Thiếu chút nữa bắt giam cả đám.



Khoang thuyền ngăn gian, con thỏ nhãi ranh bỏ một đống tiền bao trọn một gian lớn nhất.



Vừa lên thuyền, chúng ta đã bị một đám thiếu nữ Nhật còn mặc trang phục Đường lôi đi ăn cá biển tươi sống.



Tại Trường An không được ăn cá biển. Cho dù đưa đến được, cũng đều cũ sắp ươn tới nơi.



Ta ăn không ít. Lâm An thẳng thắn ợ một cái.



Dạ phởn chí. Bắt đầu bay loạn cào cào khắp nơi.



Lúc thì ném tung thùng gỗ, lúc thì lưu lại mấy vết cào trên vải buồm. Sau đó trở về nói với ta, hắn chưa từng thấy nhiều người Nhật Bản như vậy, từ nay có trò vui rồi.



Quả nhiên lúc thuyền sắp rời cảng, đã có một số người Nhật Bản rì rầm.



Ta nghe không hiểu, bèn hỏi con thỏ nhãi ranh. Con thỏ nhãi ranh vẻ mặt bí hiểm, nhìn lướt qua Dạ, lắc đầu cười nói, “Bọn họ nói trên thuyền này có ma.”



Ban đêm, tuy nói là ngủ trong khoang thuyền, thế nhưng bởi vì là gian lớn nhất, bài trí bên trong lại không tồi, nên không khác nhà trọ là mấy. Chỉ có điều không có giường, dưới đất trải toàn đệm. Bình phong che phía trước. Phong cách vô cùng Nhật Bản.



Lâm An ngủ phía ngoài bình phong. Ta ngủ ở trong, Dạ nằm bên trái, con thỏ nhãi ranh thì hóa thành cáo nhỏ cuộn tròn trong ngực ta.



Bình phong không ngăn được gió biển. Phải trái đều lành lạnh. Ngực lại nóng hầm hập mềm nhung nhung.



Ta thích ý vô cùng, mơ mơ màng màng lại mộng thấy Ngự Vương.



Ta mộng hắn đánh cờ cùng Trọng Hoa quân, thua liên tục.



Bởi Trọng Hoa quân cho hắn xem bộ dạng tiêu diêu tự tại mấy ngày nay của ta.



Ta mặc y phục tục tằn, ta ẩu đả đánh lộn, ta uống rượu chơi bạc.



Lại khiến tiểu súc sinh tức hỏng người.



Ta trong mộng ngoác miệng cười ha hả, nhắm mắt cong môi cười đến hừng đông.