Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 58 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Hồng Liên luôn nói rằng, ta là một trang giấy trắng. Nhuốm lên bất cứ màu sắc nào, cũng sẽ làm ô uế sự tinh khiết của ta.



Chúng ta không phải hoa sen sinh đôi cùng một gốc.



Nhưng từ sau khi ta và nàng cùng bị bứng ra khỏi nước hồ, cùng một lúc chuyển vào chung cùng một cái bồn, nàng bèn bảo ta gọi nàng tỷ tỷ, nàng gọi ta là đệ đệ.



Bởi vì nàng là đóa sen màu đỏ rực, dưới đáy lòng mình ta thích gọi nàng là Hồng Liên hơn.



Chủ nhân chăm sóc chúng ta tuổi tác đã cao, năm ông qua đời, Hồng Liên và ta vừa vặn thành mị.



Bản tôn của chúng ta bị quên lãng trong hoa viên đằng sau của chủ nhân, không người thăm hỏi.



Khi đó chúng ta đã có thể hóa thành yêu mị dạo chơi giữa thế gian, nhưng mà nửa đêm giờ tý, nhất định phải bay trở về đình viện, trở lại bên trong đóa hoa, sau đó tích góp từng chút ít pháp lực. Mặc dù giữ hình người, nhưng bởi vì cùng chung một chậu hoa sen, thời gian chúng ta nghỉ ngơi, cũng phải chung giường chung chiếu.



Dần dần, ta bắt đầu nhận ra, thời điểm Hồng Liên trở về càng ngày càng muộn.



Thường ta đã yên giấc rồi, nàng mới trở về mang theo một làn hương kỳ quái.



Một đêm kia, ta khó ngủ trằn trọc.



Giờ tý sắp qua, mà Hồng Liên còn chưa trở lại.



Ta không khỏi bắt đầu lo lắng, bay ra tìm nàng trên đường phố vắng tanh, lần theo hương hoa, rút cuộc đến bên bờ hồ ngoại thành thì tìm thấy.



Nàng đang bị một người nam tử ôm vào lòng.



Ta đi tới, Hồng Liên giật mình, vội vàng đẩy người kia ra, lôi kéo ta biến mất trong nháy mắt.



“Vi phạm quy củ thì sẽ giảm đạo hạnh đấy. Cho dù giờ tý tỷ chưa về, cũng nên quay lại trong hoa chứ…”



Ta kéo nàng chui vào chăn, có hơi chút trách cứ, nàng lại ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn ta.



“Đệ không hiểu.”



“Không hiểu cái gì.”



“Đó là tình yêu. Ta yêu con người ấy.”



“Hả?”



Hồng Liên cười khổ, “Đệ giống như một trang giấy trắng tinh khôi, nhuốm lên bất cứ màu sắc nào, cũng sẽ làm ô uế đệ.”



“… Trên người tỷ dạo này, luôn có một làn hương kỳ quái.”



Hồng Liên khẽ sững sờ, “Đó là mùi hương chỉ có khi ta động tình.”




Đã đến lúc… nên đi rồi.



“Không ngờ là lại mọc ở đây…” Ta khép mắt nhìn xuống, không muốn cho hắn thấy tình cảm thực sự trong mắt mình, “Để ta đi làm bạn với tỷ ấy…”



“Ngươi cũng muốn bỏ ta đi sao?”



Hắn vẻ mặt ưu thương, ta biết, đó là bởi vì tiểu hồ ly vừa rời khỏi hắn.



Nếu thực sự chỉ đơn thuần không muốn buông tay, thì không thể giữ ta ở lại.



Ta ra vẻ tươi cười, nhéo mặt hắn, “Chúng ta sinh ra cùng một gốc, đại nhân ghen tị à. Vậy được rồi, ta không đi, chúng ta động phòng nhé.”



Ta biết rõ, nếu là đại nhân, hắn nhất định sẽ xấu hổ đẩy ta ra.



Thế nhưng đáy lòng vẫn có một tia chờ mong, hy vọng hắn lưu ta lại.



Hắn quả nhiên cuống quít đẩy ta ra, né tránh hương hoa của ta.



Đó là mùi hương hoa lúc ta động tình, ta thật sự muốn nói với hắn, trên đời này, chỉ có mình đại nhân ngửi thấy.



Mà thôi.



Mà thôi…



Ta vừa cười vừa ngã ra sau, rơi vào trong làn nước.



“Không biết xấu hổ.” Ta vừa mới nở bên cạnh Hồng Liên, hồn của Hồng Liên liền bay ra, nhắm vào má ta, vừa bực mình vừa buồn cười khẽ tát một cái, “Ai sinh ra cùng một gốc với đệ.”



Ta ôm má mỉm cười, “Tỷ, ta đến làm bạn với tỷ đây.”



Hồng Liên hừ một tiếng, “Đệ định ở đây cùng ta nở hoa giữa dòng Nhược thủy suốt đời à?”



“Không được sao?”



“Hừ.” Hồng Liên nói, “Được cái gì, sau một thời gian, hắn sẽ đến đón đệ quay về.”



Ta nhìn hình bóng đại nhân dần xa, khẽ cười một tiếng, “Sẽ đến ư…”



“Sẽ đến. Nhất định là sẽ đến.”



Hồng Liên từ phía sau ôm ta, rờ theo khóe mắt ta, chạm đến một dòng lệ.



Tựa như năm đó…