Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 8 :

Ngày đăng: 20:43 21/04/20


Tâm trí rối bời mò về được Ngoại Ti Tỉnh thì đã tối mịt, ta vừa thò đầu vào đại đường, lại phát hiện con thỏ nhãi ranh cùng bọn người Tử Du đều ở bên trong.



“Đại nhân đã trở về.”



“Ờ.”



Ta cởi áo bông, Tiểu Mai nhanh chóng tiếp nhận, “Ta đi dọn cơm tối.”



“Đã ăn xong tại Ngự Vương phủ rồi.” Ta bò về tháp, uể oải nhấp ngụm trà nóng.”Giờ còn chưa muộn sao.”



Con thỏ nhãi ranh xịch xình xịch, xịch đến sát người ta, tha theo một tấm nệm vứt dưới chân tháp, sau đó nhanh nhảu quỳ gối ngồi xuống đất, ngước đôi mắt mong mỏi nhìn ta, “Vậy ăn thêm một chút được không?”



Sầu ghê, việc đứa nhỏ này ngồi với quỳ ta vẫn không sao sửa được.



“… Tử Du, hôm nay có cấm đi lại ban đêm không?”



“Vừa hay không phải.”



“Thế thì vừa khéo.”



Ta hạ quyết tâm đứng dậy, tha con thỏ lên nói đầy phấn khích, “Đi, đại nhân ta mang các ngươi ngao du chợ đêm!”



………..



“Thành Trường An có hai ngôi chợ ở phía đông và tây, cửa mở ra tám hướng, chia thành chín khu. Mỗi khu đều bốn mặt sát đường, cửa hàng men theo đường mà mở. Hầu hết mọi hoạt động buôn bán trong thành đều tập trung tại hai ngôi chợ này… Hoàng tử điện hạ còn chưa đến nhỉ.”



Ngồi lên xe ngựa, ta nói với đồ thỏ nhãi ranh, “Đêm nay chúng ta sẽ đi chợ đông, chợ đông có rất nhiều thương nhân Oa Quốc, càng khuya càng náo nhiệt, vừa hay ngươi lại ở đây.”



Tử Du kéo Tiểu Mai lại thì thào, “Không lẽ có chuyện trùng hợp vậy sao, cái người đến tiền mời dịch giả cũng ăn bớt, chắc là đại nhân định kêu hoàng tử mặc cả với thương nhân Oa Quốc.”



Tiểu Mai lén lút gật đầu.”Đại nhân ki bo như thế, chắc chắn rồi.”



Ta chẳng thèm để ý bên kia một đôi khanh khanh ta ta đang thầm thì cái gì, chỉ lo xoa xoa đầu con thỏ nhãi nhép, cười nói dịu dàng thân thiết, “Nhưng ta và ngươi đều đã thành người một nhà rồi… Đến lúc đó ngươi cứ ép giá sát sàn sạt cho ta a!”



Tử Du Tiểu Mai đột nhiên đồng loạt quay đầu trợn mắt trừng ta. Động tác thật là ăn ý.



Con thỏ nhãi ranh mấy hôm nay lại đặc biệt nghe lời, nghe ta nói xong lập tức gật lấy gật để như gà con mổ thóc.



“Được a.”



Sau đó lại nói.



“Kỳ thực ta đối với bố cục Trường An cũng không quá lạ lẫm, đại nhân có lẽ không biết, Bình An kinh¹ mà Thiên hoàng đại nhân từng hạ lệnh xây dựng, cũng là mô phỏng theo kết cấu của Trường An, Bình An kinh cũng có rất nhiều chùa chiền, hơn nữa cũng có cả thành Đông thành Tây, ta sống trên thủ hộ sơn của Hữu Kinh², đối Bình An kinh phi thường quen thuộc, ở Trường An cũng vậy mà thôi.”



Mặt ta sa sầm, “Nói như vậy ban đầu đúng là ngươi tự mình tìm được Ngoại Ti Tỉnh hả?”



Con thỏ nhãi ranh mỉm cười nhích lại gần ta, thì thào, “Chỉ cần theo dấu tử khí³ nơi đại nhân, chắc chắn không thể lạc đường.”



Vừa nhắc tới tử khí, ta không nhịn được nhếch miệng tự giễu, “Ở quốc gia các ngươi, người có long khí, thì nhất định là Thiên hoàng ư?”



Con thỏ nhãi ranh nhìn ta khẳng định, “Không sai, nhưng mà… Đại Đường thì khác, người sở hữu long khí, thực ra không chỉ có một.”



“Ồ? Vậy thì còn ai nữa?”



“Còn có lần trước ghé thăm Ngoại Ti Tỉnh Đại Đường hoàng đế bệ hạ và Ngự Vương đại nhân…”



Ngự Vương? Tiểu súc sinh đó cũng có?



Ta tựa đầu vào đệm lưng, thở dài bất đắc dĩ, “Thật sao. Đai Đường hoàng đế bệ hạ nhà chúng ta, tử khí nhất định là thịnh vượng hơn cả, phải không?”



Con thỏ nhãi ranh ngập ngừng, “… Đại nhân, ta có câu này, không biết có nên nói hay không…”



“A? Ngươi nói xem.” Ta hai mắt lóe sáng nhìn hắn chằm chằm, nghĩ thầm, “Nếu ngươi dám nói hoàng đệ long khí suy yếu, đế tượng nguy cơ, ta còn không lột da ngươi làm khăn lông quấn cổ à!”




Ngay từ đầu là ngươi chính miệng nói với ta, ngươi đã hối hận, làm hoàng đế rồi, ngươi như cũ vẫn trừng trị được ta.



… A?



Linh quang chợt lóe, trong nháy mắt ta rốt cục đã hiểu những lời hắn nói là ẩn ý gì.



Hóa ra… Hóa ra là như vậy.



Hiện giờ ngươi không cho ta chết, chỉ bởi vì ngươi còn chơi chưa đã…



Biết được hoàng đệ đã qua cơn nguy hiểm, sợi dây trong lòng ta tức thì chùng xuống, cơn mỏi mệt lại ùn ùn kéo tới.



Khẽ đẩy Ngự Vương ra, ta xoay người lấy ra vỏ sò trong ngực, tiếc rằng sau một phen quăng quật, vỏ sò đã vỡ thành ba mảnh.



“Mua ở chợ đông đấy, ngài ngày ngày vất vả cực nhọc, còn chưa bao giờ đụng đến mấy thứ… đồ chơi nho nhỏ này, vốn là định đưa ngài…”



Ta úp kín trong lòng bàn tay đưa cho Ngự Vương, “Giờ thì vỡ rồi, vứt đi thôi, nếu Thanh Hòa còn mệnh ra khỏi thiên lao này, sẽ lại mua cho ngài cái mới.”



Nhưng Ngự Vương lại cố sức nắm tay sít sao, siết chặt vỏ sò, “Thanh Hòa.”



“Ừm?”



“Ta không giống y.”



“Cái gì?”



Ngự Vương chôn đầu vào hõm vai ta, nói khẽ, “Thứ ngươi cho y, chỉ cần nát, y liền bỏ… Thế nhưng ngươi đưa bản vương, mặc kệ là cái dạng gì, bản vương đều gìn giữ cả đời.”



Ta cười thầm, dịu dàng ôm vai Ngự Vương.



Ngự Vương điện hạ, ngài thực sự quá nhập vai rồi.



“Đói bụng không?”



“Ừm.”



Ngự Vương bưng cháo hoa lên, “Ta xúc cho ngươi.”



Thìa đưa đến bên miệng, ta không chút do dự há mồm, rồi nuốt vào nhè nhẹ.



…………………………………………………………..



1. Bình An kinh: Heian-kyo hay còn gọi là kinh đô Bình An, nay là Kyoto.



2. Hữu Kinh: Ukyo – khu vực phía tây Kyoto vào thời Heian.



3,8. Tử 紫 ở đây tức là màu tím, tía (như màu cái dải băng nữ hoàng Victoria đeo í), không phải là tử 死 của chết chóc (thực ra có nhiều chữ ‘tử’, nhưng chữ ‘tử’ – chết là dễ hiểu lầm nhất, cái gì mà hết ‘tử khí’ lại đến ‘tử thần’ chứ).



4, 6. Giờ Tuất từ 19h đến 21h, giờ Hợi từ 21h đến 23h.



5. Điệu múa xoay Hồ Toàn Vũ được truyền nhập từ Tây Vực qua Trung Quốc vào triều đại nhà Đường, là kiểu múa nhấn mạnh vào chuyển động của cổ. Người vũ công đứng trên một tấm thảm lông tròn và nhảy múa lên xuống, mỗi màn vũ đạo có hàng trăm tư thế khác nhau. Thể loại múa này hiện vẫn tồn tại ở các nước Trung Á, chẳng hạn như Kazakhstan, Pakistan, Tajikistan, cũng như địa khu Tân Cương của Trung Quốc.



Minh họa ở trên, còn múa thì thế nàyvà thế này này XD



7. ‘Chiêu Tài Tiến Bảo’ là bốn chữ thường khắc trên đồng tiền để cầu may về tài lộc. Cái này mà vào miệng mấy bác phong thủy thì cứ là thao thao bất tuyệt.



(lúc đọc thấy chữ ‘chiêu tài’, tự nhiên trong đầu lại hiện ra hình ảnh con mèo may mắn đang vẫy chân trước gọi ‘tiền ơi, đến đây’ =)))



9. Cam tùng: một loại dược thảo. Vào đây để biết thêm chi tiết



10. Hạch đào: quả óc chó. Ta đang nghĩ nếu tương nguyên từ này vào câu thoại của Ngự Vương thì sẽ thế nào nhỉ…