Thịt Thần Tiên

Chương 6 : Sao nàng nỡ lòng bội bạc

Ngày đăng: 04:18 20/04/20


Ái tình vốn chẳng có gì phức tạp, quanh đi quẩn lại chẳng qua chỉ có

ba chữ, nếu không phải là “Ta yêu chàng”, “Ta hận chàng”, thì là “Thôi

bỏ đi”, “Chàng ổn không”, “Ta xin lỗi”.



Canh năm vừa qua, Dung Trần Tử rời giường, không đánh thức Hà Bạng.

Rửa mặt chải đầu xong xuôi, hắn tự mình đi tìm Lưu Tẩm Phương, nói sẽ

đưa nàng ta trở về nhà. Lưu Tẩm Phương thu dọn quần áo và đồ dùng, rồi

đi theo hắn thật.



Cuối tháng Mười nên trời lâu sáng, sắp qua giờ Dần mà trời vẫn còn

tối đen. Tiếng mở cửa khiến Hà Bạng tỉnh giấc, nàng dụi dụi mắt ngồi

dậy, thì thấy Dung Trần Tử từ bên ngoài bước vào, nàng sờ sờ bên cạnh,

quả nhiên không thấy Dung Trần Tử đâu, liền hỏi ngốc: “Tri quan, mấy giờ ngươi đi vậy?”.



Giọng Dung Trần Tử vẫn như bình thường: “Vừa mới đi, ngủ tiếp thôi”.



nói xong, hắn tháo giày cởi tất, rồi nằm lên giường, ôm chặt Hà Bạng

vào lòng. Hà Bạng nhắm mắt lại, nhưng lại mở bừng mắt ra, nhìn lại một

lượt “Dung Trần Tử” trước mặt, nhất thời tóc gáy dựng đứng!



Lúc lâu sau, Hà Bạng khẽ lách người ra khỏi cái ôm của “Dung Trần

Tử”, cười lúng túng: “Tri quan, giờ này ngươi cũng nên dậy được rồi đấy. Đồ tử đồ tôn của ngươi nhất định là đang niệm kinh buổi sáng”.



“Dung Trần Tử” giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, hai tay tựa

như một con rắn từ từ siết chặt, giọng nói của hắn trầm ổn mạnh mẽ,

không còn nghi ngờ gì nữa đây vẫn là âm sắc của Dung Trần Tử: “Hôm nay

không đi cũng không sao cả”.



Vừa dứt lời, Thanh Huyền ở bên ngoài liền mang nước đến cho hắn rửa

mặt chải đầu, có vẻ như lúc đi Dung Trần Tử cũng không nói cho bọn hắn

biết. Nghe thấy giọng Thanh Huyền, nước mắt Hà Bạng rơi đầy mặt – Thanh

Huyền ngươi thật tuyệt vời, ta thích ngươi nhất nhất nhất luôn!



“Dung Trần Tử” đành phải xuống giường rửa mặt chải đầu, Thanh Huyền

vẫn yên lặng đứng hầu bên cạnh. Hà Bạng cuộn người trong chăn rồi lui

hẳn vào phía trong, ngăn trên của chiếc tủ thấp ở đầu giường đặt những

cuốn kinh thư mà Dung Trần Tử hay xem, ngăn dưới thì cất một số pháp khí của hắn. Hà Bạng lặng lẽ sờ một chiếc gương bát quái cổ xưa.



Lấy chiếc chăn ra che lại, nàng liếc trộm “Dung Trần Tử” đang rửa mặt chải đầu. Qua gương, nàng chỉ thấy một khuôn mặt thối rữa, bọc trong

một lớp chất nhầy dày đặc, vẻ đau khổ trước lúc chết vẫn ngồn ngộn hiện

lên. Hai con mắt vốn trợn trừng rất to, nhưng nay bị chất nhầy ăn mòn,

chỉ còn sót lại một nửa tròng mắt trắng dã.



Hà Bạng cứ nhìn trộm mãi, nhưng nàng cũng rất hiếu kì – Sao lại xuất

hiện một “Dung Trần Tử” với khuôn mặt như thế kia chứ? Lạ hơn là, những

chỗ khác của tên “Dung Trần Tử” này lúc hiện lên trong gương thì lại

không có chút kì quái nào cả.



Hà Bạng lặng lẽ siết chặt chiếc gương bát quái, bên kia Thanh Huyền

lại càng đáng yêu hơn: “Các sư đệ đã tập hợp xong rồi, đang ở sân luyện

công cung kính chờ sư phụ”.



Hà Bạng cảm thấy Thanh Huyền nhất định là người dễ thương nhất trên đời này, tuyệt đối không có người thứ hai.



“Dung Trần Tử” dọn dẹp xong xuôi, đi theo Thanh Huyền tới sân luyện

công sau núi. Hà Bạng từ trên giường ngồi dậy, không nói lời nào chạy

thẳng xuống núi. Chung quy lại nàng vẫn là người cẩn thận, chỉ sợ sử

dụng thuật Độn thủy sẽ bị thứ đó phát hiện ra, nhưng chạy được một nửa,

nàng lại hơi chần chừ – không biết lúc nào Dung Trần Tử mới về, e rằng

đám tiểu đạo sĩ trong Quan sẽ làm mồi nhắm cho con quái vật đó mất.



Nàng đang do dự giữa chạy thoát thân và cảnh báo, nhưng căn bản

nguyên nhân khiến nàng do dự ấy là – Đám tiểu đạo sĩ đó nấu ăn thật sự

quá ngon…



Suy nghĩ một hồi, nàng lại nhớ ra một chuyện còn quan trọng hơn

nhiều, Thanh Vận nói bữa sáng nay vẫn sẽ là món củ cải viên, người ta

không ăn sáng thì không thể chạy nhanh được, chi bằng quay về ăn xong

bữa sáng rồi hẵng đi? Nếu đến lúc đó vẫn còn nhớ ra được chuyện này, ừ,

thế thì sẽ tiện thể nhắc nhở cảnh tỉnh bọn hắn vài câu.



Vậy là Hà Bạng lại quay người chạy về thiện đường, nàng không quen

vận động, nên đã sớm mệt phờ, thở hồng hộc: “Á á Thanh Vận, hôm nay có

món gì ngon vậy?”.



Nàng vừa bước tới thiện đường là lớn tiếng gọi, Thanh Vận là đầu bếp

chính – hắn nấu nướng rất giỏi, lại rất chịu khó đổi món mới, thức ăn

của Hà Bạng trước giờ đều do hắn tự tay làm.



Hắn đáp: “Củ cải viên, ngồi xuống đi, nồi đầu tiên xong rồi đây”.



Hà Bạng rất vui, nhanh chóng ngồi xuống bàn. Hai tên đạo nhân hỏa

công không dám chậm trễ, vội lau dọn sạch sẽ đồ dùng và bàn ghế. Thanh

Huyền bưng lên ba đĩa. Có rất nhiều cách khác nhau để chế biến món củ

cải viên này, đầu tiên hắn xắt củ cải non mềm thành những miếng nhỏ vừa

ăn đều chằn chặn, sau đó tỉa thành hình cầu, cuối cùng nạo bên trong đi, nhồi vào đó những thứ như măng tươi, nấm hương, ngó sen đã được muối

kĩ, nhồi xong dùng bột mì bọc ngoài, chiên bằng dầu thực vật, đợi vàng

ruộm thì vớt lên, rồi lại cho tất cả vào chảo chiên thêm một lần nữa,

sau khi chiên xong, bỏ thêm hương liệu bí truyền là hồi hương vào. Còn

có loại ngọt, vị ngọt này chủ yếu là từ những thứ như nhân đậu đỏ, mứt

táo, hạch đào, long nhãn; còn vị hoa quả thì nguyên liệu chủ yếu tùy

theo mùa, táo, cam, lê, mùa nào quả ấy, có thứ gì thì nhồi thứ đó.



Nồi thứ nhất có ba đĩa, chia ra làm ba vị mặn, ngọt và trái cây, Hà

Bạng tham ăn nước miếng chưa chi đã ứa ra đầy miệng, lập tức ăn thùng

uống vại như thường ngày. Lúc Thanh Vận chiên đến nồi thứ bảy, thì cô

nàng mới chỉ cảm thấy lưng lửng dạ, và buổi đọc kinh lúc sáng sớm của

chúng đệ tử trong Quan cũng vừa xong.



Thấy “Dung Trần Tử” chậm rãi đi về phía thiện đường, Hà Bạng liền bị

nghẹt thở bởi một viên củ cải vị hoa quả. Xong rồi, hình như nàng quên

béng mất việc chính rồi.



“Dung Trần Tử” đi tới bàn của nàng, nàng dùng sức cố nuốt viên củ cải xuống, sau đó lại vội vàng nuốt nѴ viên củ cải duy nhất còn sót lại

trên đĩa vào bụng – không thể để con quái vật này hưởng lợi được!



“Dung Trần Tử” ngồi xuống gần nàng, Hà Bạng vừa cười gượng vừa chào hỏi hắn: “Tri quan, ha ha ha ha, Tri quan”.



Ngó thấy nàng nghẹn không nhẹ, Thanh Vận liền vội vàng đưa một bát

canh tới. Nhớ tới khuôn mặt hiện lên trong gương bát quái, cơn thèm ăn

của nàng cũng bay biến, nhưng bát canh này hầm bằng củ cải viên bên

trong lại còn có cả nhân nữa, thơm nức mũi, uống vào thanh mát rất đã

miệng. Nàng thầm nghĩ không nên lãng phí, liền uống một hơi cạn sạch bát canh.



Thanh Huyền và Thanh Tố bưng thức ăn lên cho “Dung Trần Tử”. Thanh

Vận cũng bưng nồi củ cải viên thứ tám tới, chu đáo cẩn thận hỏi nàng:

“Còn muốn ăn nữa không?”.



Hà Bạng tặc tặc lưỡi, nghĩ dù sao tên “Dung Trần Tử” này cũng đang ở

ngay cạnh, không việc gì phải gấp gáp cả. Nàng xua tay, phong thái hiên

ngang nói: “Ta ăn đã được bao nhiêu đâu, ngươi mang tiếp ba, bốn nồi nữa lên cũng được”.



Đám tiểu đạo sĩ che miệng, cười đến mức toàn thân phát run.



Nàng ăn đến nồi thứ chín thì cơm canh của “Dung Trần Tử” đã được bưng lên, bữa ăn thường nhật của hắn chỉ có ba, món một trong ba món là

cháo. Thức ăn tuy đạm bạc, nhưng Hà Bạng vẫn rất bất bình – Tên yêu quái này không mời tự nhiên vác xác đến thì cũng coi như thôi, nhưng có lí

nào lại còn phải mời nó ăn cơm nữa?



Trên nguyên tắc không được lãng phí, nàng cướp luôn bát cháo trắng

đạm bạc ở trước mặt “Dung Trần Tử” trước khi hắn kịp động đũa, rồi ngửa

cổ, ừng ực, ừng ực nuốt cạn. Bắt gặp ánh mắt đầy sợ hãi của đám tiểu đạo sĩ, nàng quệt miệng nói: “Tri quan, cháo ngon, hà hà, thật sự rất

ngon”.



Thanh Huyền không thốt nổi nên lời, vội bưng một bát đầy khác đến cho “Dung Trần Tử”, Hà Bạng thấy cái bụng của mình chắc không thể bằng được cái nồi chứa, nên nàng nhanh chóng nhận ra, so với các món ăn khác,

cháo chả có chút giá trị dinh dưỡng nào cả. Vì thế, nàng quyết định hành động dứt khoát, nhanh chóng bưng ba đĩa thức ăn nhỏ đặt ở trước mặt –

“Dung Trần Tử” không ăn ngũ tân [1], ba đĩa thức ăn này kì thực cũng chỉ là dưa chuột xào giá đỗ, măng xào xì dầu bột mì và nấm hương xào chay.

Hà Bạng đổ thẳng mấy món đó vào miệng một cách vô cùng thần tốc, trước

khi “Dung Trần Tử” kịp hạ đũa, thì nàng đã xử lí sạch.



[1] Ngũ tân là năm món gia vị có mùi cay nồng, gồm: hành, hẹ, tỏi,

kiệu, hưng cừ – loại gia vị có hình dáng và mùi vị tương tự củ nén không có ở Việt Nam.



Lúc này, nàng thực sự đã thấy no rồi, nhưng trước mặt vẫn còn để hai

nồi củ cải viên – thật ra đem so mấy món rau dưa cháo trắng thanh đạm

của Dung Trần Tử với món củ cải viên này thì đúng là cách nhau một trời

một vực. Vì vậy, Hà Bạng bất chấp, nghiến răng, nàng phải bảo vệ cả hai

nồi củ cải viên…



Anh dũng thần tốc đến mức này, đừng nói là đám tiểu đạo sĩ, ngay đến

cả “Dung Trần Tử” ở trước mặt cũng phải trợn tròn mắt, há hốc mồm ra vì

choáng váng. Cuối cùng, vẫn là Thanh Huyền đi tới, nhỏ giọng dặn dò

Thanh Vận: “Sư đệ, vất vả thêm chút nữa, tiếp tục… tiếp tục chiên vài

nồi nữa đi…”.



Thính lực của Hà Bạng vốn hơn người, nghe vậy lập tức lệ rơi đầy mặt, một tay nàng ôm cái bụng tròn xoe, một tay kéo tay Thanh Huyền, vẻ mặt

đau khổ: “Đừng, đừng, đừng vội mà, bảo vệ tôn nghiêm là chuyện rất khổ

sở, để bổn tọa nghỉ một lát rồi sẽ bảo vệ tiếp nhé”.



Thanh Huyền toát mồ hôi hột: “Người, người, người, rốt cuộc là người đã ăn no chưa…?”



Đúng lúc đó, Hà Bạng đột nhiên giữ chặt lấy tay hắn viết vào lòng bàn tay hắn hai chữ – “Sắp no”…



Thanh Huyền giãy ra khỏi tay nàng, lại dặn dò Thanh Vận: “Nàng ấy nói sắp no rồi, nấu thêm một nồi nữa đi”.



Hà Bạng bực mình, trừng mắt lên nhìn Thanh Huyền, vô cùng khinh

thường – Thanh Huyền, lão tử thật tình không thể nào có được tiếng nói

chung với ngươi, ngay cả đọc hai chữ “mau chạy” [2] cũng không hiểu.



[2] Trong tiếng Trung “mau chạy” viết là “快跑”, còn “sắp no” thì viết

là “快饱”, hai chữ này chỉ khác nhau bộ chữ đầu của chữ thứ hai.



Ăn no rồi, nàng liền kéo Thanh Huyền đi tới phòng của Dung Trần Tử,

khăng khăng nói rằng bên trong có chuột. Thanh Huyền vừa bước vào phòng, Hà Bạng liền lấy ngay chiếc gương bát quái của Dung Trần Tử nhét vào

tay hắn, cũng không nói gì thêm.



Vẻ mặt Thanh Huyền mờ mịt chẳng hiểu gì, hỏi lại: “Đưa tôi cái này làm gì?”.



Đúng lúc đó thì “Dung Trần Tử” đi vào, ánh mặt trời cuối tháng Mười

vẫn còn mang theo vẻ tươi sáng của mùa thu, cái bóng của hắn trên nền

đất không có gì kì lạ cả. Hà Bạng cười khan mấy tiếng, rồi lao lên phía

trước: “Tri quan”.



“Dung Trần Tử” cũng duỗi tay ra đỡ lấy nàng, Hà Bạng xoay hắn quay

một vòng, khiến hắn quay lưng về phía Thanh Huyền. Thanh Huyền lắc lắc

đầu, đang định đặt chiếc gương bát quái về chỗ cũ, thì đột nhiên sắc mặt tái mét, sau đó môi trắng bệch, toàn thân lảo đảo. Hà Bạng nhìn chằm

chằm vào hắn mãi không thôi, rốt cuộc Thanh Huyền cũng bình tâm lại, cúi người bước ra khỏi phòng.



“Dung Trần Tử” ngồi trên giường, khoanh chân nhìn Hà Bạng. Hà Bạng

cười rất thật thà, hỏi: “Tri quan, hôm nay ngươi không niệm kinh à?”.



“Người hi vọng ta đi niệm kinh sao?”. Giọng nói của hắn giống hệt với Dung Trần Tử. Đột nhiên hắn dựa sát người lại, tựa hồ như toàn thân

không có xương: “thật không giống với người lúc trước”.



Hà Bạng đang muốn né ra chỗ khác, thì đột nhiên Thanh Huyền dẫn theo

đám tiểu đạo sĩ từ bên ngoài xông vào, trên tay còn lăm lăm pháp khí trừ yêu. Hà Bạng thầm chửi thề một tiếng, rồi đột nhiên nhìn chăm chú vào

đôi mắt của “Dung Trần Tử” trước mặt mình, nụ cười của nàng ngọt ngào

như li rượu mật ong, “Tri quan”.



Ánh sáng trong mắt của “Dung Trần Tử” như bị hút vào trong đôi mắt

nàng, vẻ mặt của hắn trở nên đờ đẫn, dường như nhất cử nhất động đều vô

cùng khó khăn. Đôi mắt xanh thăm thẳm tản ra luồng ánh sáng long lanh,

tựa biển khơi bao la rộng lớn. Hà Bạng nhìn đăm đăm vào hắn, duỗi tay

phải ra sau lưng, ra dấu với đám tiểu đạo sĩ đang đứng ở cửa – đi mau!



Đám tiểu đạo sĩ lại chỉ giương mắt lên nhìn Thanh Huyền, Thanh Huyền

cũng cảm thấy bầu không khí kì dị trong phòng, nhưng giữa thanh thiên

bạch nhật, nơi đạo quan thanh tu, dựa vào đâu mà phải sợ mấy con yêu

quái thế này? Huống hồ, nếu như bọn hắn bỏ chạy, thì một thân đàn bà con gái như Hà Bạng biết làm thế nào?



Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy từ trong túi càn khôn ra một lá bùa trừ ma, xuyên thanh kiếm gỗ đào [1] qua lá bùa, rồi đâm thẳng một đường vào tim con yêu quái. Con yêu quái mang hình dáng của Dung Trần Tử, nên phát

thứ nhất hắn vẫn còn có chút nương tay, chưa dùng toàn lực.



[1] Kiếm gỗ đào là một pháp khí của đạo giáo, tập tục truyền thống

của Trung Quốc cho rằng, nó dùng để trấn trạch, hưởng phúc, trừ tà…

Thường được chế tác bằng cách điêu khắc lên những thanh gỗ đào từ tự
vào lưng tới nơi rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu.



Đúng lúc ấy, hương rau hẹ tỏa ra càng hấp dẫn, nàng bơi lên khỏi mặt

nước, vươn cổ ra nhìn, không lượn ngang rẽ dọc mà bơi thẳng theo hướng

hương thơm đang tỏa ra.



Đứng bên cạnh Thanh Vận, cả Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ đều đang

nuốt nước miếng, duy chỉ có Trang Thiếu Khâm là mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ: “Cái này… thật sự sẽ dụ được Hải hoàng chứ?”. Vẻ mặt Thanh Vận đột

nhiên nghiêm lại: “Đến rồi kìa”.



Hà Bạng trốn ở dưới nước nhìn hồi lâu, nàng đương nhiên nhận ra Thanh Vận, hương thơm của món bánh rán nhồi rau hẹ xào bay dập dềnh khoan

thẳng vào mũi. Nàng nuốt nuốt nước miếng, chần chừ không chịu lại gần

hơn. Trang Thiếu Khâm dẫn hai tên đệ thi triển thuật ẩn thân, giấu mình

sau một tảng đá ngầm.



Hà Bạng bơi đi bơi lại dưới nước, nếu như chỉ có một mình Thanh Vận,

nàng nhất định có thể cướp được món bánh rán nhồi rau hẹ rồi bỏ chạy.

Nhưng Dung Trần Tử đang bị thương, giờ sống chết ra sao còn chưa rõ, tại sao tên tiểu đạo sĩ đó lại tới đây làm món bánh rán nhồi rau hẹ chứ?



Nàng ở dưới nước chần chừ do dự. Thanh Vận cũng chẳng gấp gáp gì. hắn xếp từng chiếc từng chiếc bánh vào một cái hộp đựng thức ăn. Bụng Hà

Bạng sôi lên ùng ục, mấy lần đã tiến đến gần nhưng rồi lại nhanh chóng

bơi dạt ra xa. Sau khi ngó quanh thật sự không có ai, nàng mới nhảy vọt

tới, cướp chiếc giỏ đựng thức ăn rồi chạy thẳng. Thanh Vận cũng không

đuổi theo. Hôm nay Hà Bạng vẫn mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, vạt váy

trước chỉ che được một phần ba đùi, tà váy phía sau lại kéo dài trên mặt biển, chiếc váy gần như trong suốt bay theo gió, mặt biển tựa như có

từng đóa từng đóa hoa lớn tranh nhau nở bung khoe sắc, xinh đẹp rực rỡ

vô cùng. Eo lưng vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn của nàng dường như không chịu

nổi dù chỉ một cái ôm siết, đôi chân thon dài cân đối.



Trang Thiếu Khâm nấp sau tảng đá ngầm nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy

đặn và tấm lưng ong của nàng, hít một ngụm khí lạnh, cảm thán: “Quả

nhiên là tuyệt sắc, chẳng trách ngay cả đại sư huynh cũng không thể

kháng cự lại được. Tạ ơn trời đất, thì ra con mắt thẩm mĩ của đại sư

huynh cũng giống như người bình thường”. hắn chép chép miệng, tự nói với mình: “Chỉ là tướng quá bất nhã, phải từ từ dạy dỗ lại mới được. Các

ngươi đừng động thủ, chân tay lóng ngóng, không được phép làm thương tổn đến mĩ nhân”. hắn lại thuận miệng căn dặn.



Vốn dĩ yêu và người cũng có rất nhiều điểm giống nhau, yêu quái bề

ngoài càng đẹp thì thực lực càng không có mấy, vì bọn họ đại đa số đều

không cần tới việc khổ sở tu luyện, chỉ dựa vào khuôn mặt đó thôi, cũng

đã có vô số người – quỷ – thần tình nguyện chăm nuôi bao dưỡng rồi,

không phải bận tâm chuyện cơm áo, cứ vui vẻ ung dung mà sống là được.



Mĩ nhân trước mặt phong tình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như

chỉ véo một cái thì sẽ chảy ra nước, nên Trang Thiếu Khâm cho rằng nàng

cũng chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm.



Hà Bạng ngồi trên một tảng đá ngầm ăn bánh rán nhồi rau hẹ, tà váy

dài tầng tầng lớp lớp tản ra xung quanh, gió biển khẽ thổi vi vu, trông

nàng càng giống như một đóa hoa được ngưng kết bằng nước biển xanh thăm

thẳm.



Nàng là Nội tu, nên cực kì nhạy cảm với thuật pháp, Trang Thiếu Khâm

đã bố trí sẵn một chiếc lưới đánh cá ở dưới tán lá của một cây cọ bên bờ biển, muốn tóm gọn nàng. Nàng chạy qua chạy lại bốn lần, đến lúc lấy

được giỏ thức ăn thứ năm thì chiếc lưới đánh cá bất ngờ ụp xuống, Hà

Bạng cả kinh, liền lăn một vòng, nhưng lại lăn không đúng hướng, khiến

bản thân rơi gọn vào trong lưới.



Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ liền xuất hiện thu lưới, Hà Bạng nhìn chằm chằm vào Trang Thiếu Khâm, giọng nói yêu kiều lại giòn tan: “Ta

nhận ra ngươi. Ngươi chính là tên đạo sĩ đã tới cứu Dung Trần Tử hôm

đó!”.



Trang Thiếu Khâm nghe xong xương cốt như nhũn hẳn ra, hắn đứng trước

mặt Hà Bạng, đánh giá nàng một lượt, lẩm bẩm nói: “Báu vật, quả là báu

vật vô song”.



Hà Bạng không hiểu gì, nàng vội vàng ăn cho xong chiếc bánh rán trong chiếc hộp đang cầm trên tay, làm hai má phồng tướng lên, đầu lưỡi mãi

cũng không chuyển động được, nhưng vẫn hừ lạnh, nói: “Nể tình ngươi là

bằng hữu của Dung Trần Tử, nên bổn tọa sẽ không giết ngươi”.



Trang Thiếu Khâm rất muốn cười – cô nàng trai tinh này quả thật rất

thú vị. Nhưng Hà Bạng chỉ phủi phủi tay, rồi nhanh chóng tan ra thành

nước, chảy qua các mắt lưới thoát ra ngoài.



Tận mắt thấy dòng nước sắp thẩm thấu xuống bãi cát, Trang Thiếu Khâm

liền bấm niệm khẩu quyết, không ngờ chiếc bình thu yêu lại hút được một

lớp cát bùn ẩm ướt, hắn vội vàng cho tay vào thì sờ thấy một lớp phấn

bột màu xanh lục nhạt, lấy ngón tay khều ra một chút xem thử, rồi lại

thổi lại vào trong bình.



Thấy vậy Thanh Vận vô cùng hiếu kì hỏi: “Sư thúc, đây là thứ gì vậy?”.



Trang Thiếu Khâm lắc nhẹ chiếc bình thu yêu, giọng thong thả: “Là bột phấn xay từ đá đạp ca. Đá đạp ca có tác dụng mê hoặc yêu vật, khiến yêu đi vào giấc mộng, trong một thời gian ngắn thì sẽ khó tỉnh lại được”.



đang nói, mặt hắn liền biến sắc, chiếc bình thu yêu trong tay đột

nhiên lăn ra xa, còn chưa kịp rơi xuống đất, thì bất ngờ nổ tung, mảnh

vỡ văng ra tung tóe. Hà Bạng từ từ ngưng kết về lại nguyên hình. Ánh mắt Trang Thiếu Khâm bén nhọn: “Thần thức của nàng ta rất mạnh”.



Ngược lại Thanh Vận chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên: “Nàng ấy là Nội tu”.



Trang Thiếu Khâm vội vàng nhấc tay phải lên, rút bảo kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, thân hình như khảm ngọc lập tức lao về phía Hà Bạng. Hà Bạng

nhìn thẳng vào hắn, âm thanh tựa rượu mật, dịu dàng mềm mại gọi: “Đạo

trưởng”.



Tâm trí Trang Thiếu Khâm chấn động mạnh mẽ, đang muốn thu lại thần

thức, thì Hà Bạng đã khẽ nở nụ cười, giống như đông qua xuân tới, hàng

ngàn hàng vạn bông hoa lê đang nở tung, Trang Thiếu Khâm chỉ nhìn thấy

trước mắt mình là một mảng trắng xóa mờ mịt, gân xanh trên trán đột

nhiên đập mạnh, huyệt Bách hội [1] bỗng đau nhói, giống như linh hồn sắp thoát ra khỏi một lỗ thủng nào đó.



[1] Huyệt Bách hội là huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu con

người, trong dưỡng sinh, người ta ví huyệt này như điểm giao nhau của

trăm vạn “con sông” kinh mạch trong cơ thể. Trong võ thuật phương Đông,

thì đây là một trong các đại huyệt quan trọng, bị điểm vào đây có thể

gây tử vong.



Hà Bạng từ từ bước lại gần hắn, sau lưng nàng là biển xanh thăm thẳm

lãng mạn như một bài thơ, mặt trời đỏ tươi rực rỡ như một bức họa, mỗi

bước đi của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, phong tư mê hoặc quyến rũ. Trang Thiếu Khâm đứng ngây người mãi một chỗ, thần trí trong đôi mắt như bị

hút cạn, ngay cả bảo kiếm trong tay hắn cũng rơi thẳng xuống đất.



Hà Bạng không chút chần chừ, nàng xoay người nhảy xuống mặt biển, chỉ trong nháy mắt đã tan biến vào làn nước xanh biếc.



Ba tên hậu bối đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn. một lúc lâu sau Trang Hạo Thiên vội đi đến trước mặt Trang Thiếu Khâm, sợ hãi hỏi: “yêu tà

lợi hại quá, sư phụ, đây là công pháp của phái nào vậy?”.



Cả người Trang Thiếu Khâm mồ hôi vã ra như tắm, sự kinh ngạc trong

lòng hắn không lời nào có thể diễn tả hết được, không còn nghi ngờ gì

nữa, hắn đã quá xem nhẹ con yêu tinh này rồi. Vừa mới tìm được đường

sống trong chỗ chết, nhưng trong lòng vẫn cứ ngứa ngáy không yên: “Là

thuật Nhiếp hồn. Rất thú vị… ha ha, rất thú vị. Phải biến nàng ta thành

món đồ chơi trong tay thì mới cam tâm”.



Khi Hà Bạng chạy về tới cung Hải hoàng, thì Thuần Vu Lâm cũng đã quay lại. hắn đi tuần tra biển giới biển xong, giờ mới làm được vài món ăn

đơn giản đưa lên cho Hà Bạng. Hà Bạng lúc trước đã ăn được lưng lửng dạ, giờ nhìn thấy hắn, đôi mắt phát sáng như hai viên ngọc, nói: “Thuần Vu

Lâm”.



Nàng bổ nhào đến, nhưng cơn giận của Thuần Vu Lâm vẫn chưa tiêu tan,

ngay lập tức hắn nghiêng người né sang một bên, đặt mấy món ăn lên mặt

bàn thủy tinh, rồi xoay người định đi. Hà Bạng ngập ngừng gọi hắn lại:

“Thuần Vu Lâm…”.



Thái độ của Thuần Vu Lâm rất lạnh nhạt: “Bệ hạ có chuyện gì không?”.



Hà Bạng vừa nãy bổ nhào tới một khoảng trống, nên giờ rất rụt rè: “Ta… Hôm nay, ta có thể ăn thêm một đĩa tôm xiên được không?”.



Thuần Vu Lâm không trả lời, quay người đi luôn. Đến khi Hà Bạng ăn

được nửa canh giờ, thì thủ vệ dâng lên cho nàng một phần tôm xiên, Ăn

một mình, Hà Bạng bỗng lại hoài niệm về thiện đường trong Thanh Hư quan – Nơi đó có rất nhiều tiểu đạo sĩ, rất vui vẻ náo nhiệt.



Ngày thứ tư sau khi bị thương, Dung Trần Tử vẫn chưa thể xuống

giường, cũng may thương thế đã được khống chế, mấy ngày nay hắn không có cách nào để nói chuyện. Diệp Điềm và Trang Thiếu Khâm lo ngại cho vết

thương của hắn, nên cũng không hỏi han gì nhiều. Ngay cả việc đọc kinh

hai buổi sáng, tối cũng đều do Trang Thiếu Khâm đảm trách.



Nhưng có một hôm, sau khi tỉnh lại, Dung Trần Tử liền gọi hai người

Trang, Diệp đến bên giường, nói: “Thiếu Khâm, mấy ngày trước bên Lý Gia

Tập xảy ra vụ án mạng chó điên cắn chết người giờ vẫn chưa có manh mối

gì, đệ đã ở đây rồi, thì đến đó điều tra xem thế nào. Thêm nữa kiểm tra

trong đống giấy tờ của Lý Gia Tập và trấn Lăng Hà, xem xét lai lịch của

ngọn núi Trường Cương này đi. Ta nghi ngờ phía dưới ngọn núi này đã từng phong ấn thứ gì đó. Nếu như ta đoán không sai, thì thứ đó có liên quan

đến vụ án mạng ở Lý Gia Tập”.



hắn nói một mạch, nên lại bắt đầu ho khan. Diệp Điềm sợ vết thương

của hắn vỡ ra, đành giúp hắn thuận khí để hít thở dễ dàng hơn: “Sư ca,

huynh đã bị thương thế này rồi mà vẫn còn quan tâm đến chuyện người khác làm gì! Huynh không thể quan tâm đến sức khỏe của bản thân một chút

được sao?”.



Trang Thiếu Khâm bê một bát trà sâm tới. Người ta thường nói huynh

trưởng như cha, lời của Dung Trần Tử hắn đương nhiên sẽ nghe theo: “Hai

ngày nữa đệ sẽ tới đó xem thử. Sư huynh cứ yên tâm”.



Dung Trần Tử uống được nửa bát trà sâm, cuối cùng hơi thở cũng chậm

lại: “Tiểu Diệp, muội cũng đến nhà Lưu Các Lão một chuyến nữa đi. Lần

trước yêu quái giả mạo ta bước vào Thanh Hư quan, khó đảm bảo rằng lần

sau sẽ không giả mạo thành người khác. Muội nên chú ý đến tiểu thư của

Lưu gia nhiều hơn. Ta chỉ lo vụ án đứa bé sơ sinh của Lưu gia bị mất

tích có dính dáng đến nàng ta. Hi vọng nàng ta không liên quan gì đến

con rắn ba mắt kia”.



Diệp Điềm thở dài: “Muội đi, muội đi là được chứ gì? Huynh cứ an tâm dưỡng thương đi, đừng canh cánh về những chuyện này nữa”.



Sắc mặt Dung Trần Tử trắng xanh nhợt nhạt, cột băng nhọn của Hà Bạng

khiến phổi của hắn bị thương, Trang Thiếu Khâm lại xé miệng vết thương

để lấy hạt trân châu ra, nên giờ miệng vết thương của hắn rất lớn, trong một thời gian ngắn thì khó mà hồi phục lại được. hắn nói: “Ừ, đây đều

là những chuyện quan trọng cả, hai người không cần phải để mắt trông

chừng ta nữa, ta chưa chết được đâu”.



Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm đều quá hiểu tính cách của hắn, Diệp

Điềm vội vàng che miệng hắn lại rồi đỡ hắn nằm xuống: “Bọn muội sẽ đi

mà, đừng nói gì thêm nữa, an tâm tĩnh dưỡng đi”.



Dung Trần Tử gật gật đầu, rồi nhắm mắt lại. Diệp Điềm và Trang Thiếu

Khâm liền bước ra ngoài, Trang Thiếu Khâm bước đến cửa, rồi lại đột

nhiên nói: “Đại sư huynh, thật ra nàng trai tinh kia vẫn luôn tu luyện

thuật Nhiếp hồn, thêm nữa tu vi lại cao thâm khó lường. Lúc trước, huynh hành xử thất thố nhất định là do nhất thời bị trúng pháp thuật của nàng ta mà thôi, đừng quá để ý đến chuyện này”.



Diệp Điềm kéo kéo tay áo hắn, có ý muốn bảo hắn đừng nói gì nữa. hắn

khẽ gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng. Cửa phòng đã đóng lại, bên trong

trở nên yên tĩnh hẳn. Lần đầu tiên, Dung Trần Tử cảm thấy căn phòng này

trống trải vô cùng, phía trên chiếc tủ thấp kê ở đầu giường đặt một viên đá vũ hoa [2] mà Hà Bạng tìm thấy trong sơn tuyền, con lừa nhỏ dễ

thương do Dung Trần Tử tự tay gấp, nàng không nỡ ăn nó, để đến giờ pháp

thuật đã hết, nó trở về làm lá bùa vuông vức bạc thếch nằm ở phía trên

tủ, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt mà nàng thích, chén nước, bên cạnh

còn có bộ váy áo mua lúc xuống núi, góc tường có một một vòng hoa cài

đầu được nàng bện bằng cây mây, cùng sơ mướp và thùng gỗ dùng để chà rửa vỏ trai.



[2] Đá vũ hoa là một loại mã não thiên nhiên, còn được gọi là văn

thạch, hay đá may mắn. Đây là một loại đá quý được hình thành trong quá

trình thay đổi địa chất, có hoa văn rất đẹp, phong phú đa dạng. Được coi là hoàng hậu của các loại đá, là quốc bảo trời ban.



Thì ra… chỉ là do trúng pháp thuật của nàng ấy mà thôi… Dung Trần Tử

giơ tay nắm chặt lấy viên đá nhỏ với những đường vân rất tinh tế, một

lúc lâu sau gọi Thanh Huyền vào: “Bỏ hết tất cả những đồ đạc không cần

dùng tới nữa trong phòng của ta đi”.



Thanh Huyền thoáng ngẩn ngươi, nhưng lập tức gật đầu: “Đồ nhi tuân mệnh”.



hắn thu dọn hết đống quần áo, thức ăn vặt, rồi nhặt nhạnh tất cả mấy

món đồ chơi nho nhỏ không biết lấy từ đâu ra của người nào đó trong khắp căn phòng lại, bỏ đầy trong một chiếc giỏ trúc rồi mang ra ngoài.



Căn phòng của Dung Trần Tử chỉ còn lại mấy quyển kinh thư và vài món

pháp khí của hắn. hắn lẩm nhẩm đọc “Thanh tĩnh kinh”, trong đầu không

còn suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nữa.