Thịt Thần Tiên

Chương 8 : Như chim liền cánh như cây liền cành

Ngày đăng: 04:18 20/04/20


Trái tim chàng là chân trời góc bể của ta, nên ta chẳng thể đi xa hơn được. Cuộc đời này, đôi ta ngao du nơi góc bể chân trời, không phải là

dạo chơi nửa vòng trái đất, mà là mãi mãi bên nhau giữa chốn nhân gian.



Hà Bạng tỉnh dậy đúng vào bữa tối, Thuần Vu Lâm không có ở đây. Nàng

nheo nheo mắt đi về phía bàn ăn, Dung Trần Tử cùng Lưu Các Lão và mọi

người đang nói chuyện về con rắn ba mắt. Lại tốn công vô ích mất một

ngày, ai cũng có phần uể oải. Cũng may số trứng rắn Trang Thiếu Khâm

đang nghiên cứu đã bắt đầu được ấp, bóng dáng con rắn bên trong càng lúc càng lớn, có vẻ như nó sắp phá vỏ chui ra.



Mọi người đều quan tâm đến chuyện trứng rắn, chỉ duy có Hà Bạng là

quan tâm đến việc ăn gì ngon, món nào thơm, mà không hề để ý bất cứ

chuyện gì khác.



Chỗ ngồi lúc trước đều do Thuần Vu Lâm chiếmHà Bạng sẽ ngồi ngay bên

cạnh hắn. Hôm nay hắn không có ở đây, mọi người trên bàn ăn Hà Bạng đều

quen, nhưng thân thiết thì chỉ có duy nhất Dung Trần Tử. Nhưng không

hay, ngồi bên trái Dung Trần Tử lại là Diệp Điềm, bên phải là Hành Chỉ

chân nhân, mà Dung Trần Tử rõ ràng cũng không ý định để cho nàng ngồi

cạnh mình.



Nhưng, lẽ nào Hà Bạng lại là người biết thế nào là khách khí. Nàng đi thẳng đến bên cạnh Hành Chỉ chân nhân nói: “Tránh ra tránh ra, ta muốn

ngồi ở đây!”.



Hành Chỉ chân nhân là đàn ông, lại là người xuất gia, đâu có thể chấp nhặt với nàng, đành đứng dậy nhường chỗ. Vậy là Hà Bạng điềm nhiên ngồi xuống giữa Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm. Thức ăn của nàng Thuần Vu

Lâm đã làm xong từ trước, giờ đám nô bộc thấy nàng đã dậy, liền bưng hết lên.



Trang Thiếu Khâm đang nói chuyện cùng Hành Chỉ chân nhân, Hà Bạng

đánh giá các món ăn trên bàn. Trước khi đi Thuần Vu Lâm đã làm món củ

cải viên cho nàng, nàng bèn gắp một miếng bỏ vào miệng.



Trang Thiếu Khâm rót một chén rượu, nàng cũng không hề khách khí, cầm lên nhấp luôn một ngụm như lẽ đương nhiên. Vừa nhìn là biết ngay cô

nàng thuộc kiểu người cơm dâng tận miệng. Trang Thiếu Khâm đã từng trải

đến từng này, ngoại trừ việc hầu hạ Tử Tâm đ*o trưởng ra, thì đây là lần đầu tiên hắn rót rượu cho người khác. Cũng may người đó là Hà Bạng, nên hắn cũng không nói gì nhiều, uống thì cũng đã uống rồi, cùng lắm thì

lấy thêm một chén nữa là xong.



Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đang bận bàn bạc kế sách, nên cũng không để ý tới nàng: “Xem ra phải đợi cho đến khi trứng rắn thành hình, rồi thử dùng tất cả các loại bùa chú. Dù có phải thử hết các loại thuốc diệt rắn, nước, lửa, đao, thương đi chăng nữa, thì cũng nhất định phải

tìm cho ra cách hiệu quả nhất mới được”.



Lúc ấy, Hà Bạng đã uống xong chén đầu tiên, nàng híp mắt ngồi đó nhìn chằm chằm vào chén rượu đã cạn, Trang Thiếu Khâm lúc rót rượu cho mình

cũng tiện tay rót thêm cho nàng.



Khi Dung Trần Tử nhận ra, thì Trang Thiếu Khâm đã rót cho nàng đến

chén thứ tư. Hà Bạng lúc say rượu hai má như được nhuốm màu đỏ ửng, đôi

mắt long lanh ướt át, yêu kiều quyến rũ động lòng người. Trang Thiếu

Khâm chỉ hận chén rượu quá nhỏ, nhất thời con rắn ba mắt không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn. Lúc Hà Bạng uống đến chén rượu thứ năm, thì

Dung Trần Tử lặng lẽ chặn tay nàng lại, dịch cái chén của nàng ra chỗ

khác, tiện thể trừng mắt nhìn Trang Thiếu Khâm một cái.



Trang Thiếu Khâm lập tức ho khan, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tự rót cho mình thêm chén nữa, cũng không dám nảy sinh những suy nghĩ

không đứng đắn nào khác, nhưng ánh mắt thì vẫn không kiềm chế được lướt

lên người Hà Bạng.



Dung Trần Tử đổ chỗ rượu trong chén đi, rồi đặt cái chén không trước

mặt nàng. Hà Bạng không nhận, mà lại nhìn chằm chằm vào tay hắn, vừa

thấy ánh mắt đó, Dung Trần Tử liền có một dự cảm không lành. hắn nói với Lưu Các Lão đang ngồi bên cạnh hai chữ: “Đổi chỗ!”.



Nhưng đáng tiếc phản ứng của Lưu Các Lão quá chậm, ông ta còn chưa

kịp nhấc người lên, thì Hà Bạng đã tóm chặt lấy tay Dung Trần Tử, cả

người nàng toàn mùi rượu, ánh mắt xinh đẹp mềm mại như tơ: “Ngươi muốn

chạy sao?”.



Mọi con mắt đều đổ dồn về phía này, Dung Trần Tử không muốn lôi lôi kéo kéo với nàng: “Nam nữ khác biệt, người…”.



Hà Bạng nghe không hề lọt tai: “Người cái gì? Đúng rồi! Ngươi vẫn còn nợ ta năm mươi mốt lạng thịt!”.



Dung Trần Tử trước giờ là người rất đứng đắn, quả thật không có sở

trưởng quỵt nợ. hắn đành để nàng nắm chặt tay mình: “Người say rồi”.



Hà Bạng dựa vào lưng ghế, hai má mềm mại xinh đẹp vô cùng: “Ta say nhưng cũng đâu có tăng thêm lạng nào!”.



Dung Trần Tử đành cụp mắt xuống: “Ừ, bần đạo nợ người năm mươi mốt lạng thịt”.



Hà Bạng bèn vùi đầu xuống, cắn mạnh lên tay hắn một cái. Dung Trần Tử để mặc cho nàng cắn, mày cũng không hề chau. Nhưng Trang Thiếu Khâm và

Diệp Điềm lại không nhịn được, vội bước đến kéo nàng ra. Nàng giương

nanh múa vuốt, Dung Trần Tử trầm giọng nói: “Thả nàng ấy ra!”.



Diệp Điềm vừa cuống lại vừa giận: “Sư ca! Nàng ta uống nhiều quá rồi!”.



Giọng nói của Dung Trần Tử trầm tĩnh như nước: “Nhưng nàng ấy tính nợ không hề sai. Dù sao sớm muộn gì cũng phải trả”.



hắn khẽ quét ánh mắt qua, Trang Thiếu Khâm đành phải buông Hà Bạng

ra, nhưng Diệp Điềm lại cắn môi, có chết cũng không chịu. Giọng nói của

nàng như một cơn mưa bão, vừa nhanh lại vừa mạnh: “cô là đồ trai thối,

ta đã ngứa mắt với cô lâu rồi! không phải chỉ nợ cô chút thịt cỏn con

thôi sao, ta sẽ trả thay huynh ấy là được chứ gì?”.



Hà Bạng cắn chặt tay Dung Trần Tử không chịu nhả, máu từ miệng vết

thương chảy ra, nàng tham lam liếm sạch: “Ai mà thèm thịt của cô chứ,

vừa già lại vừa béo!”.
Giả Nghiệp đại sư cũng gửi thư tới, quyết định sẽ đến giúp một tay, có ý muốn nhổ tận gốc rễ con yêu xà đã tác oai tác quái này.



Ý kiến của Hà Bạng là không đợi Giả Nghiệp đại sư: “Ông ta có tới

cũng chưa chắc đã có thể giúp được gì, huống hồ ít ra chúng ta có thể

xuống vách núi trước thử quan sát, lại thêm con rắn ba mắt kia dẫn

đường, cho dù không giết được con rắn nào, thì ít nhất cũng có thể toàn

thây trở về”.



Mọi người đã tích tụ đầy một bụng oán hận với con rắn này đã lâu, giờ cũng khó mà chờ đợi thêm được nữa. Dung Trần Tử liền cùng Trang Thiếu

Khâm chuẩn bị pháp khí. Tất cả xuất phát ngay trong ngày, thẳng tiến đến núi Trường Cương.



Thuần Vu Lâm đương nhiên phải đi, Lưu Tẩm Phương cũng kiên quyết đòi

đi theo, nàng luôn miệng nói phải báo thù cho di nương của mình, hơn nữa gần đây quả thực thuật pháp của nàng tiến bộ rất nhanh, nên mọi người

cũng không ai có ý kiến.



Hà Bạng gọi rất nhiều sinh vật biển ở hải vực Lăng Hà tới, nhưng lại

không để bọn chúng tham gia cùng, chỉ dặn dò chúng giúp nàng tích nước.

Thuật pháp mà nàng dùng thuộc mệnh thủy, nếu như nguồn nước luôn đầy đủ, thì sẽ là một lợi thế rất lớn đối với nàng.



Nước đã có đủ, Hà Bạng trực tiếp Độn thủy, đưa cả đoàn người tới núi

Trường Cương. Trong lòng tất cả đều thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt ba sư

đồ Dung Trần Tử vẫn bình tĩnh như thường – Căn cơ của Hà Bạng, Dung Trần Tử ít nhiều cũng đã biết một chút rồi.



Con rắn ba mắt rất quen thuộc với phần vách núi, nó trườn ở phía

trước, Hà Bạng cũng không sợ nó giở trò lừa bịp. Từ chân núi đến vách

núi, có một hang động, vừa hay tránh được trận pháp cổ phía trên vách.



Mọi người đi men theo con đường hẹp trong hang, ít nhiều đều có chút

bất an – Cái nơi mà ngay cả eo lưng cũng không thể đứng thẳng được, thì

một khi con yêu rắn này giở trò, chỉ sợ tất cả đều có đi mà không có về! Thân thể Hà Bạng mềm mại đi ở phía sau Dung Trần Tử chẳng hề thấy mệt

mỏi chút nào. Con rắn ba mắt trườn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được

quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử: “Ngươi không sợ sao?”.



Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã nở nụ cười yêu kiều: “Sợ chứ! Sợ ngươi nổ máu sẽ bắn tung tóe lên người ta”.



Con rắn ba mắt liếc nhìn đoàn người đi sau lưng Dung Trần Tử, hừ lạnh một tiếng, rồi lại ngóc đầu lên, tiếp tục trườn về phía trước.



Trong hang tối đen, lại phảng phất có gió thổi qua, nhưng lại không

có cách nào đốt được lửa, mọi người chỉ còn cách dò giẫm đi từng bước.

Vốn dĩ vào những lúc thế này Thuần Vu Lâm luôn theo sát Hà Bạng không

rời, nhưng từ sau sự việc lúc trước, hắn không nói với Hà Bạng lấy một

câu. Đường trong hang khó đi, Lưu Tẩm Phương lại tiểu thư khuê các với

đôi chân nhỏ nhắn, nên cả đoạn đường hắn chỉ có thể chăm sóc cho nàng

ta.



Hà Bạng đi theo sau Dung Trần Tử, trong không khí phảng phất tản ra

hương thơm của máu thịt thần tiên, Hà Bạng hít một hơi thật sâu, hồi ức

về hương vị của hắn, khiến tính tham ăn không kìm được xông thẳng lên

não. Tập tính của những loại động vật như nàng, cả đời cũng chỉ vì kiếm

thức ăn, giờ không kìm được hít ngửi mùi trên người Dung Trần Tử. Cánh

tay trắng trẻo mịn màng của nàng quấn lấy vòng eo rắn chắc của hắn, hơi

thở của Dung Trần Tử trở nên căng thẳng, hắn lại không muốn mọi người

nghe ra điều gì khác thường, liền thò tay tóm lấy tay Hà Bạng.



Hà Bạng ôm hắn rất chặt, hít sâu mùi thơm vừa giống vị thuốc lại

phảng phất như hương hoa đang tỏa ra trong không khí. Con đường quanh co này quá hẹp, phải ngồi xổm xuống mới đi được. Hà Bạng da mặt dày nằm bò luôn lên lưng hắn, đầu lưỡi nhỏ xinh liếm từng chút từng chút một lên

cổ hắn. Phần ngực mềm mại dính chặt vào lưng hắn, khiến trái tim Dung

Trần Tử đập nhanh dữ dội. hắn giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng trong bóng tối lại chạm phải vùng da mềm mại trơn mịn, vừa thon lại vừa dài, là

chân của nàng.



hắn đang lúc thanh niên trai tráng, lại từng nếm thử mùi vị của việc

hồn siêu phách lạc rất nhiều lần, nhất thời trái tim có chút xao động

đập lạc nhịp. Cũng may hắn tu đạo đã nhiều năm, định lực rất tốt, chỉ

trong chớp mắt đã định thần lại được ngay, liền kéo Hà Bạng xuống, trầm

giọng nói: “Thanh Huyền, theo sát ta!”.



Thanh Huyền từ đằng sau lập tức nắm chắc tinh thần giải sầu diệt khó

cho sư phụ liền bò lên trước, chen vào giữa Hà Bạng và Dung Trần Tử, Hà

Bạng rất bực mình, cuối cùng vẫn là Thanh Tố thông minh – cô nàng này

chắc lại động tay động chân với sư phụ rồi?



Đoán chừng bò trong sơn đạo được một canh giờ, cuối cùng phía trước

bắt đầu hiện ra ánh sáng. Miệng hang nằm ở giữa vách núi cao cách chân

vách hơn bảy thước. Dung Trần Tử là người nhảy xuống đầu tiên, trong

lòng hắn chấn động – Cả vách núi toàn là trứng rắn mênh mông trắng xóa.



Trứng rắn to nhỏ đều có cả, quả to thì tầm bằng nắm tay người lớn, quả nhỏ thì bằng cỡ quả trứng gà.



Mọi người phía sau cũng đều kinh hãi, trứng rắn nhiều như vậy một khi nở ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng!



Hà Bạng vừa nhảy xuống, nhìn thấy cảnh đó thì vui chết đi được – một con rắn ba lạng thịt…



Dung Trần Tử vừa nhìn thấy ánh mắt nàng là biết ngay nàng đang nghĩ gì, hắn phất tay áo: “Trứng rắn không tính!”.



Trứng rắn ở trên vách núi dính chi chít lại với nhau, sắc mặt Hành

Chỉ chân nhân khẽ động, Diệp Điềm cũng không kìm được cảm khái: “Con…

Con rắn này không làm gì cả, chỉ lo đẻ trứng thôi thì phải!”. Cảm khái

xong, nàng đột nhiên sực tỉnh, sắc mặt ửng đỏ.