Thổ Phỉ Công Lược

Chương 100 : Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, mọi người đến tiền thính ăn điểm tâm, lại chậm chạp không thấy Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên, Thượng Vân Trạch vừa mới chuẩn bị gọi hạ nhân đi mời, Lục Truy liền ho khan hai tiếng nói: "Không sao, không cần chờ." Đêm qua nháo ra trận trận như vậy, chỉ e là mặt trời phải lên cao mới có thể tỉnh.



Thượng Vân Trạch cảm thấy nhất thời sáng tỏ, thật sự là cực kì ăn ý.



"Tối qua đại nhân nhất định là đi dạo chợ đêm rất lâu." Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gắp màn thầu, thuận tiện bình tĩnh cho ra kết luận. Trở về thì liền ngủ, còn ngủ cho đến bây giờ, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, có thể thấy được quả thật phi thường mệt.



"Khụ." Lục Truy bình tĩnh cúi đầu ăn mì.



Lúc trước đại nhân chọn trúng sư gia này, nhất định là bởi vì đủ ngốc.



Bởi vì tối qua đổ mưa, cho nên tuy nói là thời tiết giữa hè, nhưng sáng sớm vẫn như trước hơi se se lạnh. Triệu Việt nhẹ nhàng xốc chăn lên, muốn che đi cánh tay của hắn.



Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt, ngốc hồ hồ nhìn hắn một lúc: "Sớm."



"Sớm." Triệu Việt thích nhất bộ dáng của hắn vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ này ngày thường không nhìn thấy được, hai má cũng đỏ bừng.



Ôn Liễu Niên vùi mặt vào trong lòng hắn, lại lưu luyến không rời cọ cọ, dùng sức lười biếng duỗi eo.



Trên đầu vai trắng nõn, còn lưu lại dấu vết ái muội đêm qua, Triệu Việt vươn tay ôm cả người hắn, lại cúi đầu hôn xuống.



Thế là hai người vốn dĩ định rời giường, thì lại trì hoãn một trận, thẳng đến một đầu khác Mộc Thanh Sơn ăn xong điểm tâm lại uống hai bình trà, bị Thượng Vân Trạch kéo vào trong viện đi ba bốn vòng, rồi trở về rửa mặt đổi xiêm y, tay trong tay ra cửa.



"Đại nhân, Triệu đại đương gia." Quản sự đúng lúc đi ngang qua tiểu viện, sau khi nhìn thấy hai người thì cười cười tiến vào chào hỏi, "Vừa dậy a."



"Sớm." Ôn Liễu Niên hoạt động gân cốt một chút.



"Đêm qua ngủ có ngon không?" Quản sự cực kỳ nhiệt tình.



Ôn Liễu Niên nói: "Rất ngon." Là thật sự rất ngon, ngoại trừ thắt lưng hơi đau một chút.



"Dùng tiêu túy đi?" Quản sự mi phi sắc vũ, "Dược kia nhưng hiệu nghiệm, tức phụ ta mỗi khi đến hiệu thuốc bắc đều phải mua một ít về, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."



Ôn Liễu Niên: ...



Chuyện này cũng muốn nói ra sao?



Triệu Việt ho khan hai tiếng, thật không hổ là Vương Thành, dân chúng mở miệng nói chuyện so với thành Thương Mang không phải cùng một cấp bậc.



"Nương ta cũng thích." Quản sự tiếp tục lải nhải.



"A?" Ôn Liễu Niên hơi giật mình, "Lệnh đường?"



"Đúng vậy, khi nương ta ngủ không được, thì phải cầm lên ngửi." Quản sự trả lời.



Triệu Việt cảm thấy chính mình sắp nghe không nổi nữa, vừa định kéo Ôn Liễu Niên cáo từ, liền nghe quản sự lại bồi thêm một câu: "Bên trong bỏ thêm không ít thảo dược, còn có chu sa cùng thạch hổ phách, đều là dược an thần thượng hạng."...An thần?" Ôn Liễu Niên đáy mắt hiếm khi mờ mịt.



Triệu Việt nói: "Tiêu túy là dược an thần?"



"Đúng vậy." Quản sự càng kinh ngạc, "Các nơi trên khắp toàn quốc ta đều có, chẳng lẽ nhị vị lúc trước chưa thấy qua?"



"Tất nhiên là thấy qua !" Ôn Liễu Niên nắm ống tay áo Triệu Việt.



"Cũng đúng, đây chính là phương thức do Diệp tiểu vương gia tự tay phối, đương kim vạn tuế gia ngự bút ban cho tên thuốc, nghe nói ở Nam Dương bán rất chạy." Quản sự nói, "Vậy ta đi xuống chuẩn bị điểm tâm cho nhị vị, muốn ăn ở trong sân à?"



Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đa tạ."



"Đại nhân khách khí, phàm là bằng hữu bảo chủ, tất nhiên phải hảo hảo chiêu đãi." Quản sự cười tươi như hoa, xoay người đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn.



Thật sự là rất hiếu khách, lại thật sự dạng miệng.



Ôn Liễu Niên có chút oán niệm, phàm là dược an thần, vì sao phải đặt một cái tên làm người ta hiểu lầm như thế?



Đương nhiên, trong đó là có một câu chuyện sâu xa. Thời điểm đương kim Thánh Thượng Sở Uyên đăng cơ chỉ có mười chín tuổi, ở Đông Bắc tuyết nguyên có tiền triều lòng muông dạ thú, thủ lĩnh bộ lạc Tây Bắc bút lực mạnh mẽ chực chờ như hổ rình mồi, xuống chút nữa còn có Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt không biết là địch hay là bạn, họa ngoại xâm tầng tầng bấp bênh, lại thêm quốc nội khô hạn hồng lạo luân phiên đến, mỗi ngày vừa khởi triều là một đám lão thần giống như là đang cãi nhau, hạ triều cũng không thể sống yên ổn, cơ hồ cả ngày đều ở Ngự Thư phòng đợi cho đến nửa đêm mới có thể trở về tẩm cung.



Cuối cùng sau khi bình định họa ngoại xâm, ngay sau đó lại là một khắc cũng không ngừng quét sạch triều cương, đem đại quyền triệt để nắm ở trong tay, mới có thanh bình thịnh thế như bây giờ, chỉ là lại mắc một căn bệnh -- Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền bắt đầu loạn thành một đống, ngay cả một lát cũng không thể ngủ yên. Sau khi Diệp tiểu vương gia biết được, liền cố ý giúp Sở Uyên phối bình dược này, nghe nói hiệu quả vô cùng tốt.



"Tên gọi là gì?" Sở Uyên cầm lọ thuốc hỏi.



"Không có tên." Diệp Cẩn thu thập đồ vật, "Làm riêng cho ngươi."



"Đặt một cái tên đi." Sở Uyên ngồi ở bên cạnh hắn.




Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, lúc trước rõ ràng nói là mười năm, còn tưởng là sẽ được trở về thành Thương Mang.



"Xem thử chuyện này, phải xử lý thế nào." Sở Uyên đưa cho hắn một quyển tấu chương.



Ôn Liễu Niên nhận đến trong tay quét hai mắt, nói là Đường châu năm nay bởi vì mùa xuân gặp hạn hán, cho nên chết không ít hoa màu, dẫn đến dân chúng ăn không đủ no, khẩn cầu triều đình phân phối lương thực cứu trợ cấp, ngôn từ khẩn thiết lưu loát, viết có thể có ba bốn trang.



"Đường châu năm nay đích xác ít mưa." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng cũng không đến mức dân chúng lầm than như thế."



"Cách Giang Nam cũng không xa lắm." Sở Uyên nói, "Năm rồi đều là thu hoạch được mùa lớn, năm nay mới hạn một hồi, sổ con khóc than liền đã đưa lên, chiếu chương trình này, chỉ sợ dân chúng ở Tây Bắc đã sớm chết đói ba bốn lần."



Ôn Liễu Niên trầm mặc không nói.



"Ngươi thấy gì cứ việc nói thẳng." Sở Uyên nói, "Không cần cố kỵ gì hết, trẫm chỉ là muốn nghe một chút."



"Vâng." Ôn Liễu Niên nói, "Đường châu tuy không phải nơi chủ yếu sản sinh gạo, nhưng cũng được xưng với cá gạo phì nhiêu, cho dù là năm nay trời hạn hán, trong nhà dân chúng không có lương thực, nhưng địa phương có không ít chỗ buôn bán gạo, những người làm ăn buôn bán tất nhiên không muốn để hàng tồn." Quan địa phương không có khả năng không rõ điểm này, sở dĩ đưa sổ con tới khóc than, cũng là muốn đoán xem khi nào thì triều đình mới điều lương thực đến, trước đó liền nhanh chóng nâng giá gạo lên mà thôi, nghiệp quan cấu kết trung gian kiếm lời nhét túi riêng, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, cho dù là triều đình có lòng muốn tra, chờ một tầng một tầng truyền xuống, đối phương cũng có biện pháp ứng đối.



Cái gọi là trời cao hoàng đế xa, đại để chính là ý tứ này.



"Cho nên thì sao?" Sở Uyên cười cười, "Phải làm thế nào?"



"Hắn muốn gạo, cấp gạo cho hắn là được." Ôn Liễu Niên nói, "Tích trữ hàng đơn giản là vì muốn vơ vét của cải, nếu triều đình thật sự vận chuyển qua rất nhiều lương thực, chỉ sợ bọn họ tăng hàng giá cao cũng không có ai muốn mua."



"Nói thì thoải mái, nhất thời nửa khắc, trẫm phải đi đâu phân phối lương thực?" Sở Uyên nhướn mày.



"Nói muốn điều lương, cùng thật sự điều lương là hai việc khác nhau." Ôn Liễu Niên nói, "Sau khi nhận được thánh chỉ, chỉ sợ không đợi Hoàng Thượng trù lương, quan viên Đường châu sẽ cùng phú hộ địa phương cùng nhau mở thương phóng lương." Chung quy gạo không thể so với vàng bạc, để lâu sẽ có côn trùng sinh trưởng, thế nhưng cái gì cũng không có, để lâu những thứ này ở trong kho hàng, chi bằng sớm bán đi.



Sở Uyên cười to: "Quả thật là Thám Hoa trẫm khâm điểm năm đó."



Ôn Liễu Niên ở trong lòng thầm nghĩ, bảng nhãn đệ tứ khâm điểm năm rồi bởi vì tham hủ nên bị cách chức lưu đày, như thế nào không thấy nói.



"Ái khanh muốn đảm nhiệm chức vụ ở đâu?" Sở Uyên đột nhiên hỏi.



Ôn Liễu Niên giật mình, còn có thể tự mình chọn a.



"Trước theo Thái Phó, thế nào?" Sở Uyên nói, "Vị trí Thừa tướng, trước ta giúp ái khanh giữ hai năm."



Ôn Liễu Niên choáng đầu hoa mắt.



Đây đây đây có thể quá tùy tiện rồi không.



"Ái khanh nếu là không lên tiếng, ta coi như ngươi đáp ứng." Sở Uyên cong khóe miệng nhìn hắn.



Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: "Hạ quan -- "



"Đừng quỳ." Sở Uyên tiến lên kéo hắn đi ra ngoài, "Ăn cơm trước, sau đó ta còn có không ít chuyện muốn thương nghị cùng ái khanh."



Ôn Liễu Niên sốt ruột nói: "Hạ quan -- "



"Có tôm nướng cùng vịt áp chảo ái khanh thích nhất " Sở Uyên lại lần nữa cắt ngang lời hắn.



Ôn Liễu Niên: ...



Thế nhưng thế nhưng, chuyện này cứ quyết định như vậy sao? Còn chưa về nhà thương lượng với nam nhân của ta.



Sở Uyên ngày thường cực kỳ tiết kiệm, lúc này vì chiêu đãi Ôn Liễu Niên, cũng hiếm khi phá lệ một lần, hải sâm cá muối yến xào bong bóng cá, chiên xào phanh tạc bày đầy một bàn, bên trong còn có một con vịt nướng vàng óng ánh xốp giòn sáng bóng -- Năm đó nhìn thấy người kia làm một nửa bài thi, chỉ có thể hình dung hai chữ Kinh diễm, thế là đặc biệt tuyên người tiến cung, hỏi lý do, lúc ấy Ôn Liễu Niên chỉ có mười sáu tuổi đang gãi gãi mặt, vô tội nói: "Bởi vì ăn nhiều vịt nướng." Sốt ruột đi nhà xí.



Lúc ấy bá quan văn võ trên triều cười vang, sau đó là tràng chiến miệng lưỡi sắc bén lấy một địch mười, Ôn Liễu Niên vẻ mặt bình tĩnh, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh, vừa sáng tạo lại vừa nhanh nhẹn, nói có sách, mách có chứng đem miệng bách quan đều chặn lại, cuối cùng cười tủm tỉm nói một câu đa tạ, cả người đều là vầng sáng nho nhã.



Sở Uyên tự mình giúp hắn chia thức ăn, Ôn Liễu Niên thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.



Nhìn tư thế này, quả thật là đi không được rồi.



Còn nghĩ muốn đến khe suối núi Thương Mang ăn cá.



"Ái khanh năm nay cũng hai mươi ba rồi." Sở Uyên nói, "Nhưng có nhìn trúng cô nương nào không?"



Ôn Liễu Niên tay run lên, nửa miếng măng cũng rớt ở trên bàn.



Chuyện này cũng muốn quản sao?!