Thổ Phỉ Công Lược
Chương 120 : Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
Ngày đăng: 07:23 19/04/20
Đêm nay, Triệu Việt luyện công thẳng đến khi mặt trời ló dạng, mới trở về Ôn phủ.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở, Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt, quay đầu nhìn hắn.
"Đánh thức ngươi sao?" Triệu Việt ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng đắp lại chăn giúp hắn, "Ngủ tiếp đi."
"Sao bây giờ mới trở về." Ôn Liễu Niên xê dịch vào bên trong, chừa ra một chỗ cho hắn.
Sau khi Triệu Việt rửa mặt liền nằm ở bên cạnh hắn, ôm người vào trong lòng.
"Sao rồi?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ngươi là nói luyện công phu?" Triệu Việt nói.
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Hôm nay chỉ là học một nửa tâm pháp khẩu quyết." Triệu Việt nói, "Tựa hồ cực kỳ cao thâm."
"Có hỏi qua lai lịch của hắn không?" Ôn Liễu Niên nói.
"Có hỏi, nhưng không chịu nói." Triệu Việt nói, "Chỉ nói trước kia đều là chuyện thương tâm, không muốn nhắc tới."
"Vậy danh tự thì sao?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Triệu Việt vẫn như trước lắc đầu: "Chỉ kêu ta lấy sư phụ làm tên gọi."
Ôn Liễu Niên nhíu mày: "Cư nhiên ngay cả tên giả cũng không chịu đặt qua loa rồi nói cho ngươi."
Triệu Việt nghe vậy bật cười: "Vì sao phải để ý mấy thứ này? Nói tên giả cùng không nói cũng không có gì khác nhau."
"Ai nói, tất nhiên khác nhau." Ôn Liễu Niên nói, "Trừ phi hắn gọi Vương Nhị Cẩu hay là Cẩu Tam Mao, bằng không chỉ cần là danh tự không giống với tên thật, cho dù là giả, cũng có thể từ giữa phân tích ra một vài thứ."
"Đại khái vì đề phòng ngươi là người thông minh." Triệu Việt nói, "Cho nên mới cái gì cũng không nói."
"Thần bí thành như vậy a." Ôn Liễu Niên xoa bóp khuôn mặt của mình.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa." Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, "Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lúc đi."
Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ vị tiền bối thần bí lúc trước gặp lần đầu ở Sơn Hải Cư.
Hơn bốn mươi tuổi, thân phận là một câu đố, tuyệt đỉnh cao thủ, nếu thật sự là không có ý xấu, thầm nghĩ hảo hảo dạy công phu cho hắn, vậy khả năng lớn nhất chỉ còn một người.
Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn a...
Tặng người.
Cư nhiên là vì tặng người !
Sau khi nhìn theo Lục Truy rời đi, Vô Ảnh quay đầu nhìn nhìn Vô Phong: "Chúng ta về sau rời bến nhiều một chút."
"Vì sao?" Vô Phong hỏi.
Vô Ảnh từ nội tâm phát ra lời nói: "Ở trên biển lâu, dễ bị não tàn."
Vô Phong: "..."
Nhưng mặc kệ là thế nào, nhận sai người cũng so với yêu thích bôi son phấn cũng tốt hơn, sau khi tiên sinh nghe được, hẳn là sẽ rất cao hứng.
Sau khi Vân Đoạn Hồn đem Vô Phong Vô Ảnh phái rời khỏi đây, thì tự mình ngồi ở trong trà lâu đợi tin tức, ai ngờ người còn chưa chờ trở về, lại chờ được một... tiểu thư sinh.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm ngồi ở đối diện hắn: "Sớm nha."
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Có thể ăn không?" Ôn Liễu Niên cầm lấy một cái điểm tâm.
Vân Đoạn Hồn có hưng trí nhìn hắn: "Có độc."
Ôn Liễu Niên phồng to miệng, vô tội nói: "Nhưng ta đã ăn rồi."
"Tìm ta có việc?" Vân Đoạn Hồn hỏi.
"Không có." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Đi ngang qua nghỉ chân, nhìn thấy tiên sinh ở đây, thì đến cọ điểm tâm ăn."
"Chúng ta không tính quen." Vân Đoạn Hồn nói.
"Tiên sinh ở trong Vương Thành có thể quen biết bao nhiêu người?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Vân Đoạn Hồn nói: "Rất nhiều."
"Không sai." Ôn Liễu Niên chậm rì rì nói, "Có thể gặp được trong nhiều người như vậy, mặc kệ có quen hay không, đều tính là có duyên phận -- Ít nhất cũng có thể cùng nhau ăn điểm tâm."
Vân Đoạn Hồn bật cười: "Ngươi tên là gì?"
Nghe hắn hỏi như vậy, Ôn Liễu Niên cũng là có chút buồn bực. Cũng dạy công phu cho nam nhân của ta rồi, còn không biết ta tên gì?