Thổ Phỉ Công Lược
Chương 126 : Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Ôn Liễu Niên khom lưng nhặt hai con Hồng giáp lang lên.
Muốn ăn trùng... Hồng giáp lang bất mãn vặn vẹo.
Một con tiểu Hồng giáp lang khác thì là ngốc ngốc vẫy xúc tu, vẫn không nhúc nhích ngẩn người.
Ôn Liễu Niên lấy hộp gỗ ra.
Hồng giáp lang dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, vèo vèo bò đến trên người một khối thi thể.
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng, trở về nhất định phải tắm rửa cho nó hai mươi lần.
Diệp Cẩn trước mắt sáng lên, thò tay muốn bắt con tiểu Hồng giáp lang khác.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng lùi lại một bước, là là là của ta !
Diệp Cẩn nói: "Cho ta."
Ôn Liễu Niên lắc đầu: "Không cho."
Diệp Cẩn không phản ứng kịp: "A?"
Ôn Liễu Niên keo kiệt nói: "Vân Nam còn rất nhiều." Kêu Hoàng Thượng đi tìm là được, thật sự đặc biệt nhiều, đầy đất đều có.
"Ai muốn cướp của ngươi." Diệp Cẩn dở khóc dở cười, ra hiệu hắn nhìn thi thể.
Hồng giáp lang nằm sấp trên cổ tay một người trong đó, một bộ dáng vùi đầu khổ bức ăn.
Ôn Liễu Niên tức thì phản ứng kịp.
Một con tiểu Hồng giáp lang khác cũng chậm rì bò vài bước, cũng chen ở bên cạnh Hồng giáp lang, cúi đầu, ăn.
"Đây là?" Ôn Liễu Niên chần chờ.
"Dược vật giả chết hẳn là không thể gạt được ta, bất quá cổ trùng thì không nhất định." Diệp Cẩn như là có chút suy nghĩ, "Bình thường quan phủ sẽ xử lý thi thể này như thế nào?"
"Bên trong ngọn núi ngoài thành có bãi tha ma." Ôn Liễu Niên nói, "Đối phó đám nghi phạm này, nếu là gặp được quan sai hảo tâm, thì sẽ đào hố chôn sâu, bất quá đại đa số đều là tùy ý ném vào trong hố, sau đó lấp vài miếng đất che dấu tượng trưng coi như xong việc."
Diệp Cẩn gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc, để cho Hướng Liệt nhét một viên vào mỗi khối thi thể.
"Là vật gì vậy?" Hướng Liệt khó hiểu hỏi.
"Ách tằm." Diệp Cẩn nói, "Hai mươi ngày sau mới phát huy tác dụng, nếu là không ăn giải dược, nhẹ thì toàn thân ngứa ngáy khó nhịn, nặng thì hôn mê bất tỉnh." Cũng không thể trở về như vậy được, ít nhiều gì cũng phải khiến cho bọn hắn khó chịu không nhịn được.
Ôn Liễu Niên nói: "Diệp cốc chủ là muốn dùng những người này làm mồi dụ?"
Diệp Cẩn gật đầu: "Mặc kệ là tính toán sau khi tự mình tỉnh lại đi tìm, hay là biết sẽ có người đến bãi tha ma cứu bọn họ, hẳn đều có thể lần theo đó tìm được người làm chủ phía sau màn."
"Ngược lại cũng là biện pháp." Ôn Liễu Niên khen ngợi, "Thử một lần cũng không sao."
Mấy khối thi thể đều dùng vải trắng bọc lại, ném đến bãi tha ma ngoài thành. Hồng giáp lang ăn no cảm thấy mỹ mãn, ghé vào bên trong hộp gỗ lay động xúc tu.Tiểu Hồng giáp lang ngốc hề hề nhìn Diệp Cẩn, ăn no !
Diệp cốc chủ cơ hồ muốn viết hai chữ hâm mộ lên trên mặt.
Thẩm Thiên Phong: "..."
Ôn Liễu Niên: "..."
"Có thể cho ta mượn một đêm không?" Diệp Cẩn tràn ngập mong đợi hỏi.
Ôn Liễu Niên do dự hồi lâu, khó khăn gật đầu, lại nhấn mạnh: "Phải trả lại đó."
"Không đau." Ôn Liễu Niên nấc cục.
"Lần sau không được phép uống say." Triệu Việt dặn dò.
"Ừm." Ôn Liễu Niên mềm nhũn ghé vào trong lòng hắn, "Đói bụng."
"Hôm nay có cần tiến cung không?" Triệu Việt hỏi.
"Hẳn là không cần." Ôn Liễu Niên nói, "Hoàng Thượng muốn cùng Thất Tuyệt Vương nghị sự, tạm thời không có những chuyện khác."
Triệu Việt cởi giày, thuận miệng nói: "Đúng rồi, Hồng giáp lang đâu?"
Ôn Liễu Niên trong khoảnh khắc mở to mắt: "Diệp cốc chủ chưa trả lại sao?"
"Chưa." Triệu Việt lắc đầu.
Ôn Liễu Niên nháy mắt bi quan: "Sẽ không phải lấy luôn rồi chứ?"
"Tất nhiên sẽ không, Diệp cốc chủ không phải người như thế." Triệu Việt nói, "Không thì ta cùng ngươi đi lấy về?"
"Được." Ôn Liễu Niên nhanh chóng gật đầu.
Vì thế sau khi nếm qua điểm tâm, hai người liền ra cửa.
Mưa phùn bay lất phất, đường phố rất là sạch sẽ mát mẻ. Ôn Liễu Niên ở quán nhỏ mua bánh đường, vừa đi vừa ăn.
Gạo thu hoạch được mùa, tiểu nhị đang ở trước cửa dỡ hàng, sau khi nhìn thấy hai người liền cười ha hả chào hỏi, lại thuận miệng hàn huyên vài câu, mới bước vào cửa hàng.
Ôn Liễu Niên hỏi: "Chính là hắn đang theo dõi ngươi?"
Triệu Việt gật đầu: "Vẫn luôn xen lẫn trong dân chúng, lúc trước ta vẫn không lưu ý, bất quá về sau khi được sư phụ nhắc nhở, mới phát hiện tựa hồ là thật."
"Vậy tiền bối có tra được gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: "Tạm thời còn chưa có."
Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, nhìn thoáng qua phía trên.
Vô Ảnh vẻ mặt cứng ngắc, rồi sau đó liền nhấc tay chào hỏi.
"Đi." Ôn Liễu Niên tạm thời thay đổi chủ ý.
"Không đi tìm Diệp cốc chủ sao?" Triệu Việt hỏi.
"Không vội." Ôn Liễu Niên nói, "Đi lên lầu gặp người trước."
"Ôn đại nhân, Triệu đại đương gia." Trước mặt Vô Ảnh bày ba bốn cái đĩa không, bên trong có chút vụn điểm tâm.
Ôn Liễu Niên rất có một loại cảm giác thiên nhai tri giao, tục ngữ nói rất hay, có thể ăn là phúc
"Ta cần phải trở về." Vô Ảnh bình tĩnh đứng lên, "Cáo từ."
"Gấp cái gì." Ôn Liễu Niên nhiệt tình đè hắn ngồi trở lại ghế dựa, "Vài lần trước đều là các ngươi mời ta, lúc này cũng nên đến phiên ta làm chủ."
"Không cần không cần." Vô Ảnh một lần nữa đứng lên.
"Nhất định phải." Ôn Liễu Niên lần nữa đè hắn ngồi trở về, "Đến mà không mời không phải là quân tử."
Vô Ảnh trong lòng âm thầm kêu khổ, ăn điểm tâm thì có thể, còn nói không biết có thể nói lỡ cái gì không a, ta cái gì cũng không biết !