Thổ Phỉ Công Lược
Chương 128 : Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Vân Đoạn Hồn vẫn như trước ở chỗ cũ chờ hắn.
"Sư phụ." Triệu Việt đạp mở bụi cỏ tiến lên.
"Trước giờ đều là ngươi tới sớm." Vân Đoạn Hồn xoay người, "Hôm nay trong nhà có chuyện?"
Triệu Việt gật đầu: "Vâng, bất quá không phải là chuyện lớn, không nhọc sư phụ lo lắng."
"Ngồi đi." Vân Đoạn Hồn nói, "Hôm nay không luyện công, vi sư có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
Triệu Việt nói: "Sư phụ muốn hỏi chuyện gì?"
"Về thân thế của ngươi." Vân Đoạn Hồn nói, "Còn có người nhà của ngươi."
Không dự đoán được hắn sẽ chủ động đề cập, Triệu Việt có chút ngoài ý muốn.
"Nghe nói cha ngươi là bị người Mục gia trang sát hại?" Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt gật đầu: "Cha ta tên là Triệu Mãn Giang, làm ăn nhỏ ở Tây Nam, sau này vô ý trêu chọc ác nhân, mới dẫn tới họa sát thân."
"Chỉ e không chỉ là ác nhân." Vân Đoạn Hồn nhìn hắn.
"Có phải sư phụ có chuyện muốn nói với ta không?" Triệu Việt thử.
"Ngươi đối vi sư lý giải bao nhiêu." Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: "Đệ tử không biết sư phụ là có ý gì."
"Thật sự không biết hay là giả vờ không biết?" Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, "Mặc dù là ngươi không biết, nhưng có vị Ôn đại nhân kia ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không hoàn toàn không biết gì cả."
"Đệ tử thật sự không biết." Triệu Việt nói: "Mong sư phụ nói rõ hơn."
Vân Đoạn Hồn nhìn thẳng hắn một lát, rồi sau đó liền cười lắc đầu: "Điểm ấy ngược lại là giống mẫu thân ngươi, bất luận người bên ngoài nói thế nào, chỉ cần nàng không muốn nói, thì không ai có thể khiến nàng mở miệng."
Triệu Việt nghe vậy trong lòng căng thẳng -- Tuy nói lúc trước nghĩ tới rất nhiều lần, cũng không phải mơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hiện tại thật sự có người nhắc tới, vẫn là khó tránh khỏi bị xúc động.
"Nghĩ đến ngươi cũng đã biết một vài chuyện." Vân Đoạn Hồn nói, "Nương ngươi họ Bạch, là nữ tử chí tình chí nghĩa nhất trên thế gian này, chỉ tiếc hồng nhan bạc phận, khổ một đời."
Triệu Việt nói: "Sư phụ quen biết nương ta?"
"Còn không biết ta là ai?" Vân Đoạn Hồn nhìn hắn, "Ngươi ta vốn là nên thẳng thắn thành khẩn nói rõ với nhau, không cần che che lấp lấp như thế."
...
"Đại Minh Vương." Một lát sau, Triệu Việt nói.
"Làm khó ái khanh đêm hôm khuya khoắt còn phải tiến cung như vậy." Sở Uyên nói, "Đừng trở về, ta sai người đến phủ nói một tiếng, ở lại trong cung nghỉ ngơi đi."
"Tuân chỉ." Ôn Liễu Niên dụi dụi mắt, dưới chân giống như đạp bông.
Thật sự là phi thường mệt.
Sở Uyên trong lòng buồn bực, lúc trước cũng thường xuyên bồi mình thảo luận chính sự cả đêm, sao cố tình hôm nay lại mệt thành như vậy, chẳng lẽ chuyện mình giao cho hắn thật sự có hơi nhiều sao?
"Hoàng Thượng muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi không?" Tứ Hỉ dè dặt cẩn thận hỏi.
"Tạm thời không cần." Sở Uyên nói, "Gọi ảnh vệ bảo hộ Ôn ái khanh đến đây, trẫm có chuyện muốn hỏi."
Tứ Hỉ lĩnh mệnh lui ra, một lát sau gọi hai người tiến vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Ảnh vệ quỳ xuống đất hành lễ.
"Miễn." Sở Uyên nói, "Nói thử xem, mấy ngày nay Ôn ái khanh sau khi rời khỏi cung thì làm cái gì, một chuyện cũng không thể kể sót."
Ảnh vệ: "..."
Thật sự một chuyện cũng không thể kể sót sao.
"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt hai người khó xử, Sở Uyên đặt chén trà trong tay xuống.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng..." Ảnh vệ châm chước dùng từ.
"Nói !" Sở Uyên nhíu mày.
"Vâng !" Ảnh vệ tâm treo ngược, đem chuyện ở rừng cây nói đại khái một lần, sau đó lại nói, "Không sai biệt lắm là nửa canh giờ, tính qua đại nhân cũng ngủ không ngủ được bao lâu."
Sở Uyên: "..."
Tứ Hỉ: "..."
Trong rừng cây a.
Cư nhiên cũng có thể?
Ảnh vệ cảm thấy rất là khổ bức, thật sự không muốn nghe đâu a.
Sở Uyên vô lực phất tay: "Mà thôi, lui xuống đi."
Sớm biết là vì chuyện này, thì không nên mở miệng hỏi a...