Thổ Phỉ Công Lược

Chương 13 : Vô sự lấy lòng!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


“Một môn phái võ lâm Miêu Cương ở Vân Nam, muốn ngàn dặm xa xôi tới thành Thương Mang này giúp quan phủ tiêu diệt thổ phỉ?” Mộc Thanh Sơn nghe vậy buồn bực.



“Sư gia cũng cảm thấy không hợp lý?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.



“Đâu chỉ là không hợp lý.” Mộc Thanh Sơn nói, “Nghe qua giống như là không đáng tin chút nào.” Hoàn toàn giống như là người điên đang hồ ngôn loạn ngữ.



“Không sai.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Tuy triều đình cùng môn phái võ lâm cũng sẽ thường thường liên thủ, nhưng phần lớn là dưới một tình huống hợp tình hợp lý, Mục gia trang không có chuyện gì mà ân cần như vậy, chín phần là đang ôm mục đích khác.”



“Trong thư có nói đến gì khác không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.



“Ngược lại là không có" .Ôn Liễu Niên nói, “Chỉ nói nếu chúng ta nguyện ý, vậy thì viết một phong thư giao cho dịch quán, đợi đến đầu xuân sang năm, đệ tử Mục gia trang sẽ tới thành Thương Mang này.”



“Đại nhân nghĩ thế nào?” Mộc Thanh Sơn cầm lấy phong thư nhìn qua một lần, “Thái độ của đối phương dường như là rất thành khẩn.”



“Bây giờ không cần gấp gáp ra quyết định.” Ôn Liễu Niên nói, “Huống hồ loại chuyện trong chốn giang hồ này, có lẽ trước tiên nên thỉnh giáo Thượng bảo chủ một chút cho thỏa đáng.”



“Thỉnh giáo ta cái gì?” Thượng Vân Trạch đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe được câu này.



“Liên quan với Mục gia trang ở Miêu Cương.” Mộc Thanh Sơn hỏi, “Bảo chủ từng nghe qua chưa?”



“Xem như là môn phái lớn số một số hai ở Vân Nam, trang chủ tên là Mục Vạn Lôi, tên nghe uy phong nhưng là con ma ốm suốt ngày phải uống thuốc.” Thượng Vân Trạch nói, “Quanh năm sắc mặt đều nhợt nhạt, người xem cũng thấy sợ hãi.”



“Nhân phẩm ra sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.



Thượng Vân Trạch nói, “Không được tốt lắm.”



“Có thể lấy một ví dụ hay không?” Ôn Liễu Niên truy hỏi tới cùng.



Thượng Vân Trạch suy nghĩ một chút, nói, “Lớn lên xấu.”



“Khụ khụ.” Mộc Thanh Sơn bị sặc nước vô cùng thê thảm.



“Miêu Cương sở trường dùng cổ độc, Mục Vạn Lôi lại là cao thủ dùng cổ, thậm chí còn nghe đồn hắn dùng kẻ thù luyện chế thi du.” Thượng Vân Trạch nói, “Mặc dù nói không có chứng cứ, nhưng không có lửa làm sao có khói, huống hồ nhìn hắn suốt ngày mệt mỏi, ấn đường biến đen, nói chưa từng chạm qua cổ trùng cũng không có ai tin.”



“Nghe qua không giống như là danh môn chính phái.” Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
“Miêu Cương Mục gia trang ở Vân Nam, trang chủ tên là Mục Vạn Lôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Nghe nói là cao thủ luyện chế cổ độc.”



Triệu Việt lắc đầu, “Đó giờ chưa từng nghe qua.”



“Thật sao? Vậy thì không thể làm gì khác hơn là thôi vậy.” Ôn Liễu Niên thở dài, vẻ mặt rất là tiếc nuối, “Đều là môn phái giang hồ, còn tưởng rằng Đại đương gia có thể cung cấp một ít đầu mối.”



“Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Việt hỏi.



“Không có gì.” Ôn Liễu Niên ăn bánh thông du.



Triệu Việt tiếp tục hỏi, “Mục gia trang làm sao ?”



“Nếu Đại đương gia chưa từng nghe qua, thì cần gì phải hỏi rõ ràng như thế.” Ôn Liễu Niên vỗ vỗ mẩu bánh vụn trên người, “Ăn xong có chút khô miệng, không biết quanh đây có chỗ nào bán nước ô mai không.”



Triệu Việt nhìn chằm chằm mắt hắn, muốn từ bên trong tìm ra nửa điểm dị thường.



Mà Ôn Liễu Niên trong mắt sạch sẽ thản nhiên, chỉ tràn ngập khát vọng đối với nước ô mai, nhìn qua không những không giả dối, thậm chí còn có chút thật thà.



Nhưng mà Triệu Việt hiển nhiên sẽ không bị ý nghĩ này mê hoặc, hắn thà rằng tin tưởng tất cả thổ phỉ trên núi Thương Mang đều quy thuận, cũng không tin rằng con mọt sách trước mặt này là người thành thật.



“Thật sự không muốn đến phủ nha uống chén trà sao?” Ôn Liễu Niên mang theo gói điểm tâm đứng lên, “Có trà Trúc Diệp Thanh thượng hạng.”



Triệu Việt lạnh lùng đối diện nhìn hắn trong chốc lát, sau đó liền nhanh chân bước ra khỏi hẻm nhỏ, dường như là trong nháy mắt liền biến mất ở ngã rẽ.



Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, vẻ mặt suy tư.



Nhìn điệu bộ này, vẫn đúng là nhận thức a…



Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn chậm rãi xoay người từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy cả người đều tinh thần sảng khoái. Rửa mặt xong rồi ra ngoài, vừa vặn thấy mấy gia đinh đang vội vội vàng vàng chạy qua đây, vì vậy buồn bực gọi lại một người trong đó, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”



“Sư gia không cần phải lo lắng, là chuyện tốt.” Gia đinh vội vàng giải thích, “Thượng bảo chủ sáng nay mua lại tòa nhà đối diện phủ nha, nói muốn cất bảo bối, vừa vặn mọi người rảnh rỗi nên liền đi qua giúp đỡ một tay.” Còn có nửa câu sau chưa nói, thuận tiện nhìn một chút xem bảo bối dáng dấp ra sao, mà lại phải dùng cả một toà nhà để chứa.



Chúng ta một chút cũng không hâm mộ.