Thổ Phỉ Công Lược

Chương 131 : Dị động trong bãi tha ma!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Tuy nói sơn đạo gập ghềnh, nhưng vật cưỡi của Thượng Vân Trạch là lương câu đại mạc, cước lực tuyệt đối ngựa bình thường không thể so sánh được. Mộc Thanh Sơn bị hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vang lên từng trận, ước chừng qua hơn một canh giờ, Thượng Vân Trạch mới đem hắn thả từ trên lưng ngựa xuống: "Nghỉ một lát đi."



"Còn ở trong núi a." Mộc Thanh Sơn nhìn nhìn xung quanh, "Muốn ở trong này tìm người, hẳn là không dễ dàng?"



"Nếu là trốn vào trong núi, tất nhiên là khó tìm." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá nhìn dấu vết bánh xe lưu ở trên đường, đối phương hẳn là muốn mau chóng chạy ra khỏi núi, ở đây chỉ có một con đường này. Chỉ cần có thể tìm được, tất nhiên sẽ có thu hoạch."



Mộc Thanh Sơn nói: "Nếu thật sự có thể cứu được Phan Trân thì càng tốt."



"Đối phương đã không có ý định giết nàng, đã nói lên còn có chút hữu dụng, cũng không cần quá lo lắng." Thượng Vân Trạch kéo hắn ngồi dưới tàng cây, "Nói thử xem, nếu là không có chuyện này, muốn tính toán làm gì để tặng quà sinh nhật cho ta?"



"Hửm?" Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, "Nấu cơm cho ngươi ăn."



"Chỉ vậy thôi sao?" Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn.



"Đúng, chỉ vậy thôi." Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu.



"Nói dối." Thượng Vân Trạch kề sát mặt lại gần, "Mặt đều đỏ hết trơn."



"Mới không có." Mộc Thanh Sơn mạnh miệng.



"Thật sự không có sao?" Thượng Vân Trạch hôn hắn một cái.



Mộc Thanh Sơn đẩy người ra, hung tợn nói: "Lên đường !"



"Ngươi không muốn nghỉ ngơi, nhưng nó còn muốn nghỉ ngơi." Thượng Vân Trạch ở bên cạnh xoa xoa bờm ngựa, "Yên tâm đi, nếu nó đã chạy, thì cho dù đối phương lái xe ngựa cũng không phải đối thủ của nó, sẽ không làm chậm trễ chuyện."



Mộc Thanh Sơn nói: "Vậy cũng không cho hôn."



"Hiện tại không cho hôn, tương lai lúc hôn, là phải bù thêm đó nha." Thượng Vân Trạch xa xăm nhắc nhở.



Mộc Thanh Sơn: "..."




Bên kia, Ngự Lâm quân cũng đang âm thầm mai phục, tập trung tinh thần lưu ý mỗi một tia dị động ở xung quanh.



"Hướng thống lĩnh." Một người trong đó nhỏ giọng nói, "Tựa hồ có động tĩnh."



Hướng Liệt tinh thần lập tức tỉnh táo, theo hướng của hắn nhìn qua, chỉ thấy ở trong một bãi tha ma tĩnh mịch, cư nhiên thật sự có một người đang đứng lên.



Vô Phong suy tính một chút, vừa vặn là phương hướng thi thể đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia bị ném.



Sau khi người kia đứng lên, đầu tiên là dùng sức lắc lắc đầu, rồi sau đó liền vội vàng chạy ra bên ngoài.



Bước đi lại có chút tập tễnh, cơ hồ là lảo đảo bò lết.



Vô Ảnh trong lòng lắc đầu, tốt xấu gì vẫn là có vài tên đồng bọn bên cạnh, cư nhiên ngay cả tìm cũng không tìm, chỉ lo chạy trốn một mình.



Hai tên Ngự Lâm quân âm thầm đuổi theo.



"Đi đi." Vô Phong nói, "Cẩn thận một chút, hết thảy dựa theo lời tiên sinh nói mà xử lý."



Vô Ảnh thả người nhảy lên, thân thể xương cốt vô cùng nhẹ nhàng, trên người mặc y phục dạ hành, trong nháy mắt liền biến mất ở trong đêm tối.



Một lúc lâu sau, lại có một người ngồi dậy, hẳn là đồng bạn của tên nam tử Cao Đại Tráng kia. So với người ban đầu, thì người này có nghĩa khí hơn một chút, không có lập tức bỏ chạy, mà là nương theo ánh trăng mỏng manh ở trong bãi tha ma tìm kiếm đồng bạn.



Sắc trời càng lúc càng sáng, tìm người cũng dễ dàng hơn, sau đó lại có hai người bị lay tỉnh, như là đang dùng ngôn ngữ dị tộc trò chuyện với nhau.



Vô Phong cẩn thận lưu ý mấy người kia một chút, phát hiện chỉ thiếu duy nhất tên nam tử Trung Nguyên kia -- Hẳn chính là tên chạy trối chết kia.



Ba tên nam tử dị tộc sau khi ngắn gọn thương nghị, liền dọc theo sơn đạo nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống núi. Hướng Liệt tự mình dẫn người theo ở phía sau, Vô Phong cũng theo phía sau, muốn nhìn thử xem đối phương rốt cuộc là muốn đi tìm ai.



Hoặc, dứt khoát cứ như vậy mà trốn đi.