Thổ Phỉ Công Lược
Chương 133 : Ái khanh không thể ăn cái này!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Đang ở bên cạnh bàn xuất thần, lại có quản gia đến báo, nói là Mộc sư gia đến.
"Di, trở lại?" Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, vốn dĩ đã nói là phải đợi mình đến trấn Phan Gia, hiện tại đã trở về trước, chẳng lẽ là có manh mối gì rồi?
"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn quả nhiên đang uống trà.
"Thượng bảo chủ đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Đến quan phủ rồi, ta đến đây thông báo cho đại nhân biết một tiếng." Mộc Thanh Sơn nói, "Chúng ta bắt được kẻ bắt cóc Phan Trân, cho nên một đường mang về."
"A?" Ôn Liễu Niên nghe vậy vội vàng hỏi, "Kẻ bắt cóc là người phương nào, lão bản nương quán bánh bột kia thế nhưng vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Lão bản nương cũng không có bị thương, chỉ là quá sợ hãi mà thôi. Để tránh về sau lại xảy ra chuyện, chúng ta đã đưa nàng cùng Dương lão bản một đường âm thầm tới nơi khác." Mộc Thanh Sơn nói, "Về phần đám người bắt cóc kia, tựa hồ cũng không phải là người Thanh Cầu."
"Không phải người Thanh Cầu?" Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Vậy..."
"Chỉ là suy đoán mà thôi." Mộc Thanh Sơn nói, "Căn cứ theo đoạn đối thoại Phan Trân nghe được, bọn họ tựa hồ có liên quan tới Hải Long Vương - Sở Hằng."
Ôn Liễu Niên giật mình: "Còn có chuyện này."
"Người ở trong phủ nha, đại nhân đến hỏi thì biết." Mộc Thanh Sơn nói, "Bây giờ có muốn qua đó không?"
Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng hắn một đường vội vã ra cửa, thuận tiện gọi một gia đinh tới, kêu hắn đến hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang hỏi Diệp cốc chủ một chút, xem có dược nào có thể trị đau răng không -- Đã lớn tuổi, lại ăn nhiều kẹo.
Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nói: "Đại nhân đang hỏi giúp ai à?"
Ôn đại nhân xốc màn kiệu lên ngồi vào: "Việc này có chút phức tạp, đợi về sau có cơ hội thì chậm rãi kể cho sư gia nghe."
Mộc Thanh Sơn gật đầu, cũng lên một cỗ kiệu khác.
Dựa theo trình độ thông minh của đại nhân, ngay cả hắn cũng nói phức tạp, vậy đại khái thật sự là rất phức tạp.
Bên trong phủ nha, hai tên nam tử kia đang lang thôn hổ yết ăn bánh uống nước -- Bởi vì khi mới bắt đầu không thành thật, cho nên hai người bọn hắn liền bị Thượng Vân Trạch bỏ đói, bụng lúc này đã sớm kêu cồn cào.
Ôn Liễu Niên ở ngoài cửa sổ nhìn thấy, chỉnh lại y quan bước vào cửa phòng.
"Ôn đại nhân." Thượng Vân Trạch đứng lên.
Hai người kia cũng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn.
"Thượng bảo chủ vất vả." Ôn Liễu Niên nói.
"Buổi tối lẻn vào đó xem thử đi." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ngực hắn, "Còn chuyện này nữa, tiền bối bị đau răng, ngươi đi hỏi A Lục, xem Diệp cốc chủ đầu kia có trả lời chưa, đợi lát nữa đưa chút thuốc qua đó."
"Là do đống kẹo của ngươi hại?" Triệu Việt dở khóc dở cười.
"Bên trong kẹo hơn một nửa là đậu phộng." Ôn đại nhân có ý đồ biện giải.
Triệu Việt lấy túi vải bên hông hắn đi.
Ôn Liễu Niên muốn nói lại thôi.
Bên trong còn có muối tiêu tô, cái đó không có ngọt.
Không bằng trả lại cho ta đi.
"Về sau ngươi cũng không được ăn." Triệu Việt gõ gõ mũi hắn, "Đi thôi, ta đi tìm Tần cung chủ, ngươi đến Hoàng cung."
Thẳng đến vào Hoàng cung, trong đầu Ôn đại nhân vẫn còn đang hối hận.
Buổi sáng cũng ăn không nhiều lắm, còn muốn giữ lại để giữa trưa ăn vặt.
Cư nhiên bị lấy đi rồi.
"Ôn đại nhân." Vào cửa Huyền Vũ, đúng lúc gặp được Vưu Đại Dư đang đi về phía này, phía sau là Trương Uẩn đang sầu bi khổ não.
"Vưu đại nhân, Trương đại nhân." Ôn Liễu Niên hạ kiệu, "Nhị vị muốn đi đâu?"
"Hoàng Thượng vừa mới tuyên triệu, hạng mục trong buổi lễ có chút không đúng." Trương Uẩn vẻ mặt buồn rầu, "Chúng ta trở về tính lại một lần."
"Vất vả rồi." Ôn Liễu Niên khẽ gật đầu, nhìn theo hai người bọn hắn rời khỏi cửa cung.
"Ôn ái khanh." Sở Uyên đang ở Ngự Thư Phòng, sau khi thấy hắn có chút ngoài ý muốn, "Sao lại đến đây vào lúc này?"
Phía trước đống tấu chương, Ôn Liễu Niên bị một dĩa tối như mực trên bàn hấp dẫn lực chú ý, đó là cái gì vậy?
"Tiểu Cẩn vừa đưa hương mộc (*) tới, ái khanh không thể ăn." Sở Uyên hảo tâm giải thích.
(*) Hương mộc: nấm hương mộc nhĩ.
Ôn Liễu Niên nghe vậy mặt khóc tang.
Ta chỉ là hiếu kỳ đưa mắt nhìn nhiều chút thôi, cũng không muốn ăn a...