Thổ Phỉ Công Lược

Chương 136 : Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Dĩ nhiên nhớ không rõ mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại, mặt trời chói chang rọi qua song cửa sổ, chiếu thẳng vào đến nỗi không mở mắt ra được, đầu cũng có chút choáng.



Chống người muốn ngồi dậy, lại cảm thấy thắt lưng rã rời, một chút khí lực cũng không có.



Ôn Liễu Niên cẩn thận nằm trở lại ổ chăn nghĩ nghĩ, từ lúc hai người bắt đầu ở cùng nhau, hắn tựa hồ chưa bao giờ mất kiểm soát giống như đêm qua vậy -- Mặc dù là lần trước ở trong rừng cây, nhưng vẫn là lo lắng cho mình, chưa từng quá mức tận tình tùy ý.



Trong lòng kỳ thật vẫn rõ ràng, nếu hắn thật sự muốn chế trụ mình, thì hẳn là chuyện rất dễ dàng, nhưng tối qua không khỏi cũng quá hung a... Ôn Liễu Niên thử độ ấm trên trán mình, cam chịu bọc chăn kỹ lưỡng, dậy không nổi.



Một lát sau, trong viện truyền đến tiếng bước chân.



Triệu Việt đẩy cửa phòng ngủ ra, đưa mắt nhìn liền thấy hắn đang nằm đối mặt vào tường, tưởng rằng còn đang ngủ, liền cẩn thận đem chén canh trong tay đặt lên bàn.



Tiếng đồ sứ va chạm rất khẽ truyền đến, Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, ăn a.



Triệu Việt tay chân rón rén ngồi ở bên giường, kéo cao chăn muốn đắp lại cho hắn.



Ôn Liễu Niên lăn vào bên trong.



Triệu Việt: "..."



Ôn Liễu Niên đơn giản dùng chăn che đầu.



Nhìn động tác của hắn có chút ngây thơ, Triệu Việt lại nhịn không được cười thành tiếng.



Nửa buổi về sau, Ôn Liễu Niên đành phải tự mình chui ra ngoài, bởi vì bên trong rất ngộp.



Triệu Việt cúi đầu, ôn nhu cắn môi dưới của hắn.



Ôn Liễu Niên: "..."



Ngón cái Triệu Việt nhẹ nhàng cọ qua một bên gò má của hắn, triền miên hôn môi cơ hồ muốn hòa tan người.



Ôn Liễu Niên hai tay vòng qua cổ hắn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.



Bên trong phòng ngủ tựa hồ còn lưu lại khí tức ái muội tối qua, người trong lòng vừa im lặng lại vừa tốt đẹp, tóc mềm mại, dây lưng lý y hơi buông lỏng, nhìn vào bên trong, còn thấy rõ từng dấu hôn ái muội khi sở ấn xuống.



Xao động nguyên thủy nhất ở trong máu chảy cuồn cuộn, Triệu Việt để hắn nằm trên giường, còn mình cúi người đè lên, nụ hôn nóng rực kịch liệt từ phía sau một đường di chuyển xuống, tại thắt lưng lõm vào lưu luyến đảo vòng. Ôn Liễu Niên cắn môi dưới, thân thể có chút run rẩy.



Triệu Việt nhổm người lên, niết cằm hắn kề sát vào hôn trụ, trong lúc cọ xát, cơ hồ muốn cắn nuốt hầu như không còn.



Ôn Liễu Niên ngón tay nắm chặt sàng đan, nhịn không được rên rỉ thành tiếng.



Ảnh vệ Hoàng cung vô cùng buồn rầu, tối qua mới làm một đêm, sáng nay lại tiếp tục, có thể quá... ân ái rồi hay không.



Triệu đại đương gia tinh lực quả nhiên rất dồi dào.



Hạ nhân Ôn phủ rất là thức thời, vội vàng chạy tới Hoàng cung báo tin -- Hôm nay, đại nhân nhà ta thân thể không khỏe, e là phải nằm trên giường.Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng Triệu Việt, để hắn đút từng muỗng canh gà.



"Còn khó chịu không?" Triệu Việt thấp giọng hỏi.



Ôn Liễu Niên thoáng oán niệm: "Còn."




"Có." Vô Ảnh nghiêng người tránh ra, "Ta còn muốn đến bãi tha ma ngoài thành, nhị vị xin cứ tự nhiên."



Triệu Việt gật đầu, đánh xe ngựa chạy vào tòa nhà.



Vân Đoạn Hồn đang ăn cháo.



"Sư phụ." Triệu Việt ngồi ở trước mặt hắn.



"Tiền bối." Lục Truy cũng đưa mắt nhìn bát của hắn, hảo tâm đề nghị nói, "Có chút canh suông, vẫn là phải ăn nhiều một chút mới tốt."



Vân Đoạn Hồn buông bát: "Hiện tại tới cửa, tìm ta có chuyện gì sao?"



"Chúng ta bắt được tiểu nhị tiệm gạo." Triệu Việt nói, "Người ở trong xe ngựa."



"Vì sao phải bắt hắn?" Vân Đoạn Hồn quả nhiên giật mình, "Chẳng lẽ là đối phương có hành động?"



"Vậy thì không có." Triệu Việt nói, "Mọi chuyện vẫn bình thường."



"Vậy vì sao..." Vân Đoạn Hồn rất là khó hiểu.



Triệu Việt thành thành thật thật nói: "Đệ tử cũng không nghĩ thông suốt."



Vân Đoạn Hồn cảm thấy chính mình hẳn là nghe được ảo giác, không nghĩ thông suốt ngươi liền bắt người đến đây?



"Là chủ ý của Ôn đại nhân." Lục Truy ở một bên giải thích, "Còn nói chỉ cần đem người đưa tới nơi này, tiền bối tất nhiên sẽ biết là có ý gì." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Vân Đoạn Hồn cảm thấy có một ngàn con tuấn mã đang cuồn cuộn chạy qua đầu mình.



"Tiền bối... Biết không?" Thấy sắc mặt hắn tựa hồ có chút không đúng, Lục Truy dè dặt cẩn thận hỏi.



Một lúc lâu sau, Vân Đoạn Hồn lắc đầu.



Lục Truy: "..."



Không thì suy nghĩ một chút nữa xem, nói không chừng có thể tìm được câu trả lời trong đống sương mù.



"Tiểu Liễu tử đâu?" Vân Đoạn Hồn hỏi.



"Đang nằm ở nhà." Triệu Việt nói, "Thân thể không thoải mái."



Lục Truy trong lòng lập tức xuất hiện bốn chữ to tướng Mọi người đều biết.



"Trở về hỏi một chút, người này rốt cuộc là có ý gì." Vân Đoạn Hồn phân phó.



"Vâng." Triệu Việt gật đầu.



"Còn nữa, lần sau nếu làm loại sự tình này, nhớ phải bàn bạc với ta trước." Vân Đoạn Hồn buồn rầu nhu nhu huyệt thái dương.



Lúc này bắt tiểu nhị còn dễ nói, nếu là về sau bắt đại nhân trong triều đến ném ở đây, vậy mới là thực sự có đau đầu.