Thổ Phỉ Công Lược
Chương 142 : Mười ngày sau thành thân!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Edit : lactieuvu
"Đang nói chuyện gì vậy?" Ôn phu nhân vừa vặn bưng một đĩa điểm tâm bước vào, "Mau nếm thử xem, vừa làm bánh hành chiên."
"Mẫu thân." Ôn Liễu Niên đỡ nàng ngồi xuống, "Vài ngày trước con nghe nói người muốn quyên góp một chỗ Phật đường, thế nào rồi?"
"Đã thương nghị qua với trụ trì Phổ Chiêu tự trong thành rồi, cũng đã phái người đến Giang Nam chuẩn bị." Ôn phu nhân nói, "Con làm quan ở Vương Thành, mẫu thân cũng không làm được chuyện gì khác, chỉ có thể làm chút việc thiện, cầu Bồ Tát phù hộ tương lai mọi việc suôn sẻ, ngàn vạn lần đừng xảy ra biến cố."
"Vậy hiện tại có thể nhờ Đại Sư chọn dùm ngày lành được không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Tất nhiên là có thể, muốn chọn ngày lành làm gì?" Ôn phu nhân chỉnh lại tóc cho hắn.
Triệu Việt: "..."
Ôn Liễu Niên nói: "Thành thân."
"Ai muốn thành thân a?" Ôn phu nhân buồn bực, "Lúc trước cũng không nghe ai nói qua, như thế nào còn muốn con chọn ngày dùm."
Ôn Liễu Niên nói: "Con muốn thành thân."
"Con?" Ôn phu nhân nghe vậy chấn kinh: "Bây giờ?"
"Đúng vậy, bây giờ." Ôn Liễu Niên nói, "Gần đây có quá nhiều chuyện xui xẻo, cần xung hỉ."
"Các con đều bàn bạc xong hết rồi hả?" Ôn phu nhân lại nhìn về phía Triệu Việt.
Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu: "Tất nhiên tất nhiên."
"Đây cũng không phải chuyện đùa." Ôn phu nhân hiển nhiên không tán thành, "Cho dù không làm mối hạ sính đáp lễ, ít nhất cũng phải chuẩn bị trước ba tháng mới được, ở đâu mà có đạo lý tùy tùy tiện tiện vừa nói liền muốn thành thân như vậy."
Ôn Liễu Niên than thở: "Nếu đã quyết định muốn thành thân, vậy sớm một chút hay muộn một chút thì có liên quan gì." Vừa nghe qua rất có đạo lý, hoàn toàn không có biện pháp phản bác.
"Cha con, hắn biết chuyện này chưa?" Ôn phu nhân dở khóc dở cười.
"Có mẫu thân ở đây, phụ thân tất nhiên là phải đồng ý." Ôn Liễu Niên đáy mắt tràn ngập tín nhiệm.
"A Việt đến bây giờ còn chưa nói chuyện, vừa nhìn liền biết là con đang hồ nháo." Ôn phu nhân vẫn như trước không đáp ứng.
"Rõ ràng là do hắn đề cập trước." Ôn Liễu Niên kháng nghị.
"Thật hả?" Ôn phu nhân hồ nghi.
Triệu Việt: "..."
Trong viện một mảnh yên tĩnh.
Đây gọi là chuyện gì a...
Mười ngày kỳ thật quá ngắn, vì thế sau khi Sở Uyên rời đi, mọi người liền bận rộn lên, trong khoảng thời gian ngắn bên trong Ôn phủ xung quanh đều là người đang hoảng, hơi không lưu ý thì sẽ đụng vào nhau.
"Đại nhân, ngươi đừng cười nữa." Mộc Thanh Sơn từ nội tâm phát ra đề nghị.
"Có chuyện vui, vì sao không thể cười?" Ôn Liễu Niên áp lực cắn miệng.
"Nhưng không có ai cười giống đại nhân vậy." Mộc Thanh Sơn nói, "Mặt đều cương."
Ôn Liễu Niên đành phải thu liễm lại một chút.
"Thật sự cao hứng vậy sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên dùng sức gật đầu.
"Nhưng đại nhân cùng đại đương gia đã sớm tâm ý tương thông, việc hôn hân làm hay không làm quan trọng như vậy sao?" Mộc Thanh Sơn nghi hoặc.
"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu.
Mộc Thanh Sơn: "..."
"Đại nhân." Quản gia tiến vào, "Có vị tiểu công tử đến đây bái phỏng."
Trong tiền thính, Vô Ảnh đang ăn điểm tâm, sau khi thấy Ôn Liễu Niên nhanh chóng hỏi, "Đây là mua ở nhà ai vậy ?" Hương vị rất ngon.
"Là đầu bếp trong phủ tự tay làm." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu tiểu công tử thích, ta phân phó bọn họ sau khi làm xong đưa đến phủ là được."
"Phải để nhiều hạch đào một chút." Vô Ảnh dặn dò.
"Được." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Tiểu công tử đến tìm bản quan là có chuyện gì?"
"Là tiên sinh muốn hỏi đại nhân." Vô Ảnh nói, "Thật sự muốn thành hôn?"
Ôn Liễu Niên lại cười đến xán lạn: "Tất nhiên là thật ."
"Vậy... sao cũng không thương nghị với tiên sinh một phen, mà cứ định đoạt như vậy." Vô Ảnh khó khăn, "Hắn vẫn xem đại đương gia như là người thân của mình, vậy cũng coi như là trưởng bối."
"Phải không?" Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, "Không chắc a."
"Sao?" Vô Ảnh khó hiểu, "Sao lại không chắc?"
***