Thổ Phỉ Công Lược

Chương 149 : Rốt cuộc có đi hay không???

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


Nhiều lần cam đoan, sau khi xác định chuyến đi sẽ không có nguy hiểm, Ôn Liễu Niên rốt cuộc tạm thời thả tâm. Sau khi rời khỏi chỗ ở Vân Đoạn Hồn lại không trở về Ôn phủ, mà là một mình ra ngoài thành đi dạo, một mình ngồi ước chừng hơn nửa giờ, ngắm phong cảnh ngẩn người.



Thị vệ hoàng cung lúc trước bị người Truy Ảnh cung dụ đi, lúc này cũng tìm đến đây, thấy hắn ngồi yên bất động, cũng không biết chính mình có nên tiến lên hỏi hay không, sau nhiều lần do dự vẫn là do một người trong đó chạy trở về Hoàng cung, đem việc này báo cho Sở Uyên.



"Ngồi ngẩn người?" Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống.



"Vâng." Thị vệ nói, "Nhìn qua tựa hồ không ít tâm sự."



"Triệu đại đương gia đâu?" Sở Uyên lại hỏi.



"Không ở bên cạnh đại nhân." Thị vệ nói, "Sau khi hạ triều đại nhân vẫn chưa về nhà, vẫn ngồi ở ngoại ô xuất thần."



Sở Uyên khẽ nhíu mày.



"Hoàng thượng?" Thị vệ thử nhìn hắn.



"Âm thầm bảo hộ là được." Sở Uyên nói, "Lui xuống đi."



"Dạ." Thị vệ lĩnh mệnh, cúi đầu rời khỏi Ngự Thư phòng. Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, dựa theo trình độ ân ái lúc trước của đại nhân cùng Triệu đại đương gia, tách ra một lát cũng muốn đi tìm, lần này nếu muốn tách ra một khoảng thời gian dài như vậy, dự tính nửa năm cũng không nhất định có thể khôi phục.



Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Ôn Liễu Niên xoa xoa mắt, vừa nghĩ muốn về nhà, phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước chân.



Còn tưởng là Triệu Việt đến tìm, Ôn Liễu Niên vô tội quay đầu: "Ta đang muốn về... Hoàng thượng?!"



"Tưởng là Triệu đại đương gia hả?" Sở Uyên cười cười, ngồi ở bên cạnh hắn.



"Sao Hoàng thượng lại đến đây?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.



"Sợ ái khanh ở sau lưng oán giận trẫm." Sở Uyên đưa cho hắn một bao kẹo đậu phộng, "Cho nên đến xem thử."



Ôn Liễu Niên nói thầm: "Vi thần không dám."



"Ngươi có chuyện gì mà không dám." Sở Uyên gõ đầu hắn, "Có thể pha trộn cùng Tần Thiếu Vũ, ngày nào đó bán trẫm đi cũng không ngạc nhiên."



"Vi thần không dám." Ôn Liễu Niên lặp lại một lần nữa.



"Còn nói không tức giận." Sở Uyên cười lắc đầu, "Muốn đi Đông Hải?"



"Ừm." Ôn Liễu Niên lập tức gật đầu.



"Vậy thì đi đi." Sở Uyên vỗ vỗ hắn.



Ôn Liễu Niên giật mình mở to hai mắt: "A?"



"Như thế nào, không muốn đi?" Sở Uyên buồn cười.



Ôn Liễu Niên có chút không yên tâm.



"Trẫm muốn giữ ái khanh ở Vương Thành." Sở Uyên nói, "Nhưng tựa hồ có chút ép buộc."




"Trẫm nói là xe dược liệu kia." Sở Uyên dở khóc dở cười, "Về phần thứ khác, ném đi."



"Vừa mới đi ngang qua quốc khố, Trương đại nhân nói Tây Nam vương cứ duy trì không ngừng tặng đồ như vậy, nói ít cũng có nửa năm." Diệp Cẩn nói, "Vì sao vẫn không nghe ngươi nói qua?"



"Cũng không phải chuyện mấu chốt gì." Sở Uyên cầm lấy châu phê, tùy tay lật mở một quyển sổ con, "Muốn đưa thì đưa đi."



Diệp Cẩn hồ nghi nhìn hắn.



Sở Uyên đứng lên bước ra ngoài: "Trẫm đến Hộ Bộ xem thử."



"Vì sao mỗi lần nhắc tới Tây Nam vương, không phải giấu giấu diếm diếm, cũng là giữ kín như bưng?" Diệp Cẩn ở sau lưng gọi hắn lại.



Sở Uyên cũng đã phất tay áo ra cửa.



Vì thế Diệp cốc chủ rốt cuộc hậu tri hậu giác, mơ hồ cảm nhận được một vài chuyện.



Nhưng... Thật sự như thế hả?!



"Diệp cốc chủ." Triệu Việt khẽ nhíu mày, "Không thì ta đưa ngươi về nhà?"



"Không sao." Diệp Cẩn vô lực khoát tay, "Đúng rồi, đại đương gia sao lại đứng ở cửa cung, Ôn đại nhân cũng không ở trong cung."



"Ta biết, vốn dĩ là muốn nhờ cốc chủ giúp thông truyền, ta muốn gặp Hoàng thượng." Triệu Việt nói.



"Đại đương gia muốn gặp Hoàng thượng?" Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn, "Để làm gì?"



Triệu Việt đem sự tình nói đại khái một lần, lại nói: "Ta đối Tây Nam vương không hiểu nhiều lắm, không biết Diệp cốc chủ có đề nghị gì không?"



Diệp Cẩn sắc mặt lại cứng đờ.



Vì sao khắp nơi đều có người này tồn tại?!



"Cốc chủ?" Triệu Việt lo lắng nhìn hắn, sao lại không nói chuyện.



Diệp Cẩn hít sâu một hơi, "Hừ" một tiếng đứng lên.



Triệu Việt bị hoảng sợ.



"Ta cũng một đường đến Đông Hải." Diệp Cẩn xắn tay áo.



Triệu Việt: "..."



"Có ta ở đây, xem kẻ nào không có mắt dám đụng Ôn đại nhân !" Diệp Cẩn hùng hổ đi trở về.



Còn có một câu chưa nói.



Xem ai không có mắt, dám đụng... người kia a !