Thổ Phỉ Công Lược
Chương 152 : Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bờ biển gió lớn, thời tiết cũng lạnh, cho nên càng lộ rõ ổ chăn ấm áp mềm mại, thoải mái đến động một chút cũng không muốn động.
"Nếu là không muốn dậy, thì nằm thêm một lúc nữa đi." Triệu Việt giúp hắn dịch lại góc chăn, "Vừa mới nghe được bọn Thẩm minh chủ đã dậy rồi, ta ra ngoài hỏi một chút, xem Sở Hằng đầu kia có tin tức gì không."
"Cũng được." Ôn Liễu Niên lại rụt rụt vào trong chăn, lười biếng nhìn hắn ra cửa.
Ám vệ từ trong viện đứng lên.
"Đêm qua đa tạ chư vị." Triệu Việt nói, "Vất vả."
"Đại đương gia không cần khách khí, đây vốn dĩ là chuyện thuộc bổn phận của chúng ta." Ám vệ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại có chút phức tạp - Huống hồ ít nhiều gì chúng ta cũng coi như mất chức, để lưu manh trộm mất quần lót của đại nhân.
Chuyện này, quả thực suy nghĩ một chút cũng liền muốn khóc.
"Thẩm minh chủ với Diệp cốc chủ đâu rồi?" Triệu Việt lại hỏi.
"Vừa mới ra ngoài, hẳn là ở nhà ăn." Ám vệ chỉ đường.
Triệu Việt sau khi nói lời cảm tạ, liền ra ngoài tìm hai người bọn hắn, tính toán hỏi một chút xem tình hình chiến đấu như thế nào.
Ám vệ một đường nhìn theo bóng dáng Triệu Việt biến mất, oanh oanh liệt liệt xoay người nhảy vào trong phòng ngủ.
"A a a !" Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ.
"Đại nhân đừng sợ." Ám vệ nhanh chóng nói, "Là chúng ta."
"Chư vị anh hùng có chuyện gì sao?" Ôn Liễu Niên còn chưa hồi hồn, vừa mới tỉnh, còn chưa mặc quần.
"Tối qua đại nhân ngủ... ngon không?" Ám vệ châm chước chọn từ một phen.
"Rất ngon." Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói, "Chư vị vất vả."
"Này, chuyện là như vậy." Ám vệ thoáng rối rắm, cuối cùng chọn ra một người đại biểu, "Mau đem chuyện tối qua kể cho đại nhân nghe đi."
"Ta nói ngọng không rõ a." Vật biểu tượng bị cưỡng chế đẩy ra rất suy sụp.
"Đại nhân chính là sao Văn Khúc hạ phàm, ngôn ngữ nào cũng nghe hiểu được, huống hồ đầu lưỡi ngươi chỉ là không uốn cong được." Người còn lại lập tức thúc giục, "Mau lên !"
Ôn Liễu Niên bọc chăn ngồi ở trên giường, cũng vô tội nhìn hắn: "Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Nửa đêm hôm qua có trộm đến đây." Ám vệ tận lực thả chậm ngữ tốc, "Trộm một thứ."
"Trộm cái gì?" Ôn Liễu Niên nhìn xung quanh.
"Quần lót." Ám vệ mặt đầy bi tráng.
Tập thể người còn lại đỡ trán.
Lại nữa.
Không thể nói khéo léo hơn hả?
"Cái gì?" Ôn Liễu Niên lộ ra vẻ mặt bị sét đánh trúng, "Có tặc trộm quần lót của đại đương gia?"
"Không phải không phải." Ám vệ lắc đầu, "Không phải đại đương gia."Ôn Liễu Niên: "..."
Ôn Liễu Niên: "..."
Ôn Liễu Niên: "..."
"Người của chúng ta theo phía sau hắn, thì thấy tên trộm kia về phòng liền đem quần lót đại nhân mặc ở trên người mình, tựa hồ cực kỳ hưng phấn." Một ám vệ khác nói, "Là nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi, căn cứ phán đoán vị trí tòa nhà, trong phủ hẳn là có chút địa vị."
"Vì sao lại phát sinh loại chuyện này?" Ôn Liễu Niên còn đang đắm chìm trong tư duy không ngừng sụp đổ, không có biện pháp tự kiềm chế.
"Việc này vẫn chưa cho Triệu đại đương gia biết, nghĩ muốn mời đại nhân định đoạt trước." Ám vệ nói, "Rốt cuộc phải xử lý như thế nào?"
"Trước đừng nói." Ôn Liễu Niên nói, "Giấu trước đã, đợi đến khi biết rõ thân phận người ăn cắp là ai rồi nói tiếp."
Lời tuy nói được rất bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ đến có người cư nhiên trộm quần lót của mình, Ôn đại nhân liền cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt, thẳng đến khi ra ngoài bị gió thổi lạnh, mới hơi ổn định lại một chút.
Ám vệ ánh mắt có chút đồng tình.
"Sao rời giường rồi?" Triệu Việt từ ngoài viện tiến vào, "Nhìn qua cũng không có tinh thần."
"Ngủ nhiều cho nên hơi choáng." Ôn Liễu Niên nói sang chuyện khác, "Tình hình chiến đấu thế nào rồi?"
"Sở Hằng vẫn chưa trở về." Triệu Việt nói, "Bất quá sáng nay Diệp cốc chủ ra ngoài một chuyến, vừa vặn gặp được Vô Ảnh, nói hải chiến không tính kịch liệt, đối phương đã không sai biệt lắm sắp bị đánh lui."
"Thái độ người còn lại trong phủ đối với chuyện này thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Nhìn qua cũng không có nhiều phản ứng lắm, tựa hồ đều xem là chuyện thường ngày, dân chúng trên đường cũng không bị ảnh hưởng." Triệu Việt nói, "Có lẽ đúng như lời quản gia nói hôm qua, mọi người đã sớm thành thói quen."
"Quen gì không tốt, cố tình quen bị hải tặc đánh cướp." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Hải Long Vương này xem ra cũng không được tốt lắm."
"Ở đây cùng ngươi thêm một ngày nữa, ngày mai ta sẽ lên thuyền rời bến." Triệu Việt có chút không nỡ, "Bế quan nói ít cũng phải hơn trăm ngày, lần sau gặp lại, hẳn là đầu xuân năm sau."
Ôn Liễu Niên: "..."Người kia ngược lại là không tàn bạo.
Thế nhưng cũng không có chỗ nào tốt a.
Vẫn là không cần biết thì tốt hơn.
"Cũng không biết Tây Nam Vương khi nào mới đến." Diệp Cẩn lại nói.
Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn: "Cốc chủ muốn gặp Tây Nam vương?"
"Ta muốn gặp hắn làm cái gì." Diệp Cẩn ngạo kiều nói, "Ta muốn gặp Hồng giáp lang."
Ôn Liễu Niên: "..."
Trên bàn tròn nhỏ, Tiểu hồng giáp lang đang nằm sấp ngủ gật, béo !
Hồng giáp lang thì là tinh thần sáng láng, một bên lắc xúc tu một bên chạy xung quanh.
Đêm dài người tĩnh, Ôn Liễu Niên vạn phần không muốn, ôm Triệu Việt hôn hôn, lại hôn hôn, lại hôn hôn.
"Không muốn ngủ?" Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn.
"Ngủ không được." Ôn Liễu Niên mũi đỏ hồng nhìn hắn.
"Ban ngày rõ ràng nói rất hay." Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt của hắn.
"Trong lòng khác." Ôn Liễu Niên ôm chặt hắn, huống hồ ngoài miệng nói bỏ được, kẻ ngốc cũng biết là giả vờ.
Sao có thể bỏ được chứ.
"Ta sẽ tranh thủ sớm ngày xuất quan." Triệu Việt nói.
"Cũng không cần sốt ruột, vẫn là phải cẩn thận một chút mới tốt." Ôn Liễu Niên lại lo lắng.
"Ta có chừng mực." Triệu Việt đặt hắn ở trên giường: "Nếu là không muốn ngủ, vậy thì làm chút chuyện khác đi?"
"Không nên không nên." Ôn Liễu Niên dối trá lắc đầu, "Ngươi không thể quá mệt mỏi, sáng sớm ngày mai thì phải lên đường rồi."
Triệu Việt kéo đai lưng của hắn ra.
Ôn đại nhân lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Kỳ thật cũng là rất muốn.
Nhiều thêm vài lần cũng không sao.
Vì thế Triệu đại đương gia liền thật sự làm thêm vài lần, rất là tận chức tận trách.
Ôn Liễu Niên mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ăn một ngụm cũng không mập nổi." Một đêm sao có thể làm đủ một trăm hiệp chứ?
Loại chuyện này nó rõ ràng không hợp lý !
"Ngoan." Triệu Việt cầm hai tay của hắn.
"Trời sắp sáng rồi." Ôn Liễu Niên ho khan kháng nghị.
Triệu Việt đưa tay che ánh mắt của hắn: "Chưa sáng."
Ôn đại nhân mềm nhũn, tùy ý để hắn xách lên ghé vào trên giường, thẳng đến mơ mơ màng màng còn suy nghĩ, ngày mai nhất định phải uống một nồi canh gà để bồi bổ.
Nhớ không rõ nặng nề thiếp đi vào lúc nào, buổi sáng ngày thứ hai tỉnh lại là lúc, bên cạnh đã trống trơn, trên gối đầu đặt một miếng ngọc bội, là một con tiểu hồ ly màu xanh.
Ôn Liễu Niên mũi đau xót, đi rồi a.
Ám vệ áp tai vào cửa dùng sức nghe, đại nhân ngàn vạn lần đừng khóc nha, chúng ta đều đau lòng !
Hai con Hồng giáp lang bò ra, ôm đầu ngón tay của hắn cọ cọ.
Về sau phải sống nương tựa lẫn nhau...
Trên mặt biển mờ mịt, một chiếc thuyền nhỏ đang nổi lênh đênh đi về phía trước. Triệu Việt ngồi ở trên boong tàu, nhìn đường chân trời tối đen dần dần biến mất, cuối cùng triệt để ẩn ở giữa biển.
"Thiếu gia." Vô Phong ngồi ở bên cạnh hắn, "Có A Ảnh âm thầm bảo hộ đại nhân, sẽ không xảy ra chuyện."
"Không phải ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện." Triệu Việt nói, "Chỉ là trong lòng không nỡ mà thôi."
"Thời gian hai năm cũng không lâu lắm, huống hồ hai năm này, cũng không phải hoàn toàn không gặp được." Vô Phong nói, "Nếu thiếu gia có thể sớm xuất quan, vậy ngày tách ra sẽ càng ngắn."
"Ta biết." Triệu Việt cười cười, "Đa tạ."
"Sắp nổi gió rồi, thiếu gia đừng ngồi ở đây nữa." Vô Phong nói, "Ít nhất còn phải trôi ở trên biển nửa tháng, đúng lúc mượn cơ hội tĩnh tâm luyện luyện khẩu quyết tâm pháp."
Triệu Việt gật đầu, đứng dậy vào khoang thuyền.
Bây giờ, cũng chỉ có thể luyện xong xuất quan sớm một chút, mới có thể không phụ hắn, không phụ mọi người.