Thổ Phỉ Công Lược
Chương 161 : Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Vốn dĩ là muốn lấy cớ, đem bạc thiếu hụt mấy năm nay lấp liếm qua, nhưng không nghĩ tới bản thân ngược lại còn bị lừa mất một số tiền, tất cả quan viên ở đây tâm tình đều có chút phức tạp, vì thế trên bàn cơm cũng trầm mặc hẳn lên - Cũng không ai dám nói thêm gì nữa, bằng không ai biết chừng phía trước còn có cạm bẫy gì đang chờ.
Ôn Liễu Niên ngược lại là không quan tâm, hắn vốn dĩ không phải đến hàn huyên khách sáo, không ai nói chuyện vừa lúc không quấy rầy ăn cơm, còn cảm thấy rất tốt. Vì thế mọi người liền trơ mắt nhìn hắn chậm rãi không ngừng giơ đũa, cơ hồ ăn sạch toàn bộ thức ăn trong nồi - Bên trong nhưng là có vô số khoai sọ hải sâm bào ngư thanh duẩn thịt viên a, mới chớp mắt một cái thì đã hết một nửa.
Đây là lần đầu tiên Sở Hằng thấy hắn ăn cơm, cũng có chút giật mình, nhìn qua chỉ là một thư sinh yếu đuối, sao có thể ăn nhiều hơn một hán tử khôi ngô được chứ.
"Đều nhìn bản quan làm gì?" Ôn Liễu Niên ngẩng đầu rất buồn bực.
"Khụ khụ." Sở Hằng bị canh làm sặc, "Ôn đại nhân có muốn ăn thêm một chén cơm nữa không?"
"Không được không được, ăn nhiều cũng không tốt." Ôn Liễu Niên buông đũa, chùi miệng nói, "Chư vị ăn no chưa? Nếu ăn no rồi, vậy thì nói chính sự đi."
Tập thể mọi người trên bàn buông đũa, có những lời này, chưa no cũng phải no.
"Đại nhân muốn nói chính sự gì?" Sở Hằng hỏi.
"Lúc nãy nghe thế tử nói, ở hải vực Đông Hải tựa hồ quen biết rất rộng." Ôn Liễu Niên nói, "Khi bản quan làm quan ở thành Thương Mang, từng nhận được một phong mật báo, nói ở bên trong mờ mịt Đông Hải này cất giấu một nhóm Tà giáo, lòng muông dạ thú không thể khinh thường."
"Tà giáo?" Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có chút giật mình, tựa hồ lúc trước chưa từng nghe qua a.
Sở Hằng cũng lắc đầu: "Đại nhân nhận được mật báo từ đâu, có chính xác không? Ta dẫn quân cắm rễ ở Đông Hải hơn hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua việc này."
"Đúng đó đại nhân." Diêu Thành cũng nói, "Hải vực Đông Hải này không yên ổn, nhưng đều là do hải tặc cùng uy phỉ tác loạn, vẫn là chưa nghe qua tà giáo bao giờ."
Ôn Liễu Niên khoát tay: "Là bằng hữu trong chốn giang hồ vô tình thám thính được, nghĩ đến hẳn là đáng tin."
Nhắc tới bằng hữu trong chốn giang hồ, mọi người liền nghĩ ngay đến Tần Thiếu Vũ, chung quy Ôn Liễu Niên làm huyện lệnh ở thành Vân Lam, là chuyện trên dưới Sở quốc ai cũng biết. Mà một khi chuyện dính líu tới Truy Ảnh cung, tất nhiên cũng không ai tỏ ra nghi ngờ, thật sự là không thể trêu vào.
"Vậy Ôn đại nhân có kế hoạch gì không?" Sở Thừa hỏi.
"Việc này Hoàng thượng cũng biết, nếu thế tử có biện pháp, không bằng điều tra thử xem?" Ôn Liễu Niên nói, "Nếu thật sự có thu hoạch, coi như là lập được công lớn."
"Nếu đại nhân đã nói như vậy, thì tại hạ tất nhiên sẽ dốc toàn lực làm." Sở Thừa gật đầu đáp ứng.
"Rất tốt." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, mặc kệ thấy thế nào, cũng là đầy mặt tính kế.Sở Thừa trong lòng khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy... Tựa hồ phía trước lại có bẫy đang chờ mình, nhưng nghiền ngẫm không rõ rốt cuộc là ý gì.
"Hôm nay đa tạ Vương gia chiêu đãi." Ôn Liễu Niên hiển nhiên không tính toán giải thích thêm, "Nếu là không còn chuyện gì nữa, vậy bản quan cáo từ trước."
"Đại nhân đi thong thả." Sở Hằng gật đầu, mang theo quan viên địa phương tiễn đoàn người ra khỏi cửa, thẳng đến khi nhìn theo xe ngựa biến mất tại ngã rẽ trên phố, ý cười trên mặt mới dần dần biến mất.
Ôn Liễu Niên thỏa mãn ợ hơi một cái.
"Thật sự không đầy bụng sao?" Triệu Việt sờ sờ bụng hắn.
"Lại ăn không nhiều." Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh.
"Ai yo, nhiều anh hùng đến đây vậy a." Thím Lâm đang uống trà, bị chiến trận này làm giật mình không nhỏ, bất quá may mà cũng nhìn qua nhiều chuyện trên đời, rất nhanh liền cười tươi như hoa đứng lên. Vung lên khăn tay thơm ngào ngạt, Mộc Thanh Sơn lập tức nhảy mũi hắt xì.
"Xem xem xem xem, thật sự là tuấn tú lịch sự nha." Thím Lâm đánh giá Thẩm Thiên Phong từ trên xuống dưới, hiển nhiên cực kỳ thích.
Diệp Cẩn bắt đầu hùng hổ xắn tay áo.
Ám vệ giữ chặt hắn một phen, phải bình tĩnh !
"Vị đại thẩm này." Triệu Việt thử nói, "Nghe quản gia nói, là đến làm mối?"
"Đúng vậy." Thím Lâm vui đến nỗi không kiềm chế được, "Bảo đảm sẽ không lừa gạt chư vị đâu, vị cô nương này là một người rất hiền lành, gương mặt thanh tú, dáng người vừa đẹp tính cách lại tốt, nếu ai cưới, quả thật là rất may mắn."
Ám vệ nhanh chóng ghi chép lại đoạn văn này, để tiện về sau có cơ hội dùng, chung quy chúng ta cũng rất thích làm mai.
"Không biết muốn nói giúp ai?" Triệu Việt hỏi.
"Thực không dám giấu diếm, là có người coi trọng vị công tử này." Thím Lâm che khóe miệng cười, sau đó vươn tay chỉ một cái.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
Vô Ảnh bẻ nửa khối kẹo đậu phộng, kinh ngạc đến ngây người: "Ta?"
"Đúng vậy." Thím Lâm cười bước lên, "Mạo muội hỏi một câu, tiểu công tử năm nay bao nhiêu tuổi ?"
"Sang năm là mười bảy !" Ám vệ tranh nhau trả lời.
"Mười bảy cũng tốt, mười bảy cũng nên lập gia đình rồi." Thím Lâm vui vẻ ra mặt, "Chính là độ tuổi có thể lực dồi dào, sang năm sau thì có thể ôm tiểu tử mập mạp."
Diệp Cẩn rất không phúc hậu bật cười.
Mộc Thanh Sơn cũng hiểu được có chút... buồn cười.
"Ta không thành thân a." Vô Ảnh suy sụp.
"Nói bậy, nam nhân sao có thể không thành thân." Thím Lâm thầm oán.
"Đúng vậy, nam nhân sao có thể không thành thân." Ám vệ miệng lưỡi ồn ào hát đệm, rồi sau đó ngại náo nhiệt không đủ lớn, lại nói, "Không biết là tiểu thư nhà ai?"
"Thiên kim của Lưu bang chủ Bình Lãng bang, không biết chư vị nghe qua chưa?" Thím Lâm nói.
Vô Ảnh lắc đầu như đánh trống.
"Tất nhiên là nghe qua rồi." Ám vệ đè hắn lại một phen, đồng loạt nhe răng cười, "Vậy thì tìm ngày, cùng nhau ăn bữa cơm trước đi."