Thổ Phỉ Công Lược
Chương 172 : Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
Tuy nói cơ quan trong tháp Bạch Ngư rất nhiều, nhưng đối với Thẩm Thiên Phong mà nói, tất nhiên không phải là vấn đề lớn. Vô Ảnh theo sát phía sau hắn, hai người từ trên đỉnh tháp tìm xuống, thấy chung quanh đều là mạng nhện tro bụi, còn có vài bàn ghế cũ nát, tựa hồ cũng không có quá nhiều dị thường.
"Cho dù là dưỡng giao nhân, cũng là nên dưỡng ở bờ biển, sao lại dưỡng ở trong bảo tháp được chứ." Vô Ảnh tùy tay dùng chủy thủ gõ gõ vách tường, "Huống hồ một đường tìm từ trên xuống dưới, cũng không phát hiện chỗ nào có ao nước." Giao nhân cũng không phải cá chép, tìm vại nước thì có thể dưỡng.
Thẩm Thiên Phong ngồi xổm trên mặt đất, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán trên mặt đất, ngưng thần tụ lại một cỗ nội lực, lập tức ầm ầm đánh vào chỗ sâu trong lòng đất.
Vô Ảnh chỉ cảm thấy dưới chân chấn động một chút, vì thế giật mình mở to hai mắt, rốt cuộc Diệp cốc chủ mỗi ngày cho minh chủ ăn cái gì, võ công cư nhiên có thể cao đến quỷ dị như thế?
"Dưới đất không có." Thẩm Thiên Phong đứng lên, "Tiếp tục tìm thử xem, bốn phía hẳn là có cơ quan."
Vô Ảnh thổi sáng hỏa chiết, quay đầu nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy toàn là vách tường trụi lủi, đừng nói là cơ quan, ngay cả một cái lỗ cũng không có.
"Tính tình quá hấp tấp." Thẩm Thiên Phong một bên nhẹ nhàng gõ lên một vách tường, một bên nói, "Phải sửa đổi."
"Nga." Vô Ảnh thành thành thật thật đáp ứng một tiếng, cũng học theo giống hắn cẩn thận tìm, quả thật tìm được một ám cách, khảm hợp dưới mặt đất vô cùng tốt, rất dễ bị xem nhẹ.
"Muốn kéo mở ra không?" Vô Ảnh hỏi.
Thẩm Thiên Phong ra hiệu hắn lui về phía sau, còn mình rút ra chủy thủ, cắm xuống trong đường nối. Vô Ảnh cảm thấy hơi khẩn trương, giao nhân a... Cho nên bên dưới hẳn là một ao nước lớn gợn sóng lấp lánh?
"Thủ ở đây." Thẩm Thiên Phong kéo mở ám cách, "Ta đi xuống xem thử."
"Cứ như vậy mà xuống sao?" Vô Ảnh nhanh chóng kéo hắn lại, "Tối như mực, vạn nhất có quái vật thì phải làm sao." Chung quy ngay cả giao nhân cũng có, nói không chừng còn sẽ có một con cá dài miệng há to như chậu máu cũng không kỳ quái.
"Không sao." Thẩm Thiên Phong nói, "Khắp nơi đều có cơ quan, đừng chạy loạn."
"Ta cũng không phải con nít." Vô Ảnh biện giải, "Vào thời điểm này sao có thể chạy loạn được chứ."
Thẩm Thiên Phong cười lắc đầu, thả người nhảy xuống ám cách.
Nói rất sâu, tựa hồ qua một lúc, hai chân mới tiếp xúc đến mặt đất, bốn phía hơi ẩm ướt, nhưng cũng không lường trước là trong ao nước. Đại khái là bởi vì quanh năm không có gió thổi tới, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi tanh hôi, ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Thẩm Thiên Phong lấy ra một viên minh châu trong biển chiếu sáng, nín thở đại khái nhìn tình trạng bốn phía, trên mặt đất đầy rêu xanh ẩm ướt, và trên vách tường loang lỗ vết máu khô cằn, không giống như là dưỡng giao nhân, mà giống như là giết người. Bên tai có tiếng giọt nước rơi tí tách, trong bóng đêm càng lộ ra vẻ âm trầm.Góc tường có vài tấm vải rách, thuộc tính vô cùng dẻo dai, tựa hồ còn hơi phát sáng. Thẩm Thiên Phong tùy tay nhặt lên hai khối, thả người nhảy ra ngoài.
Vô Ảnh quyết đoán che mũi.
Thẩm Thiên Phong: "..."
"Phía dưới là nhà xí hả?" Vô Ảnh dè dặt cẩn thận hỏi.
Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu hắn, đem tình hình trong ám cách đại khái nói một lần.
"Thật đúng là có vấn đề?" Vô Ảnh nghe vậy giật mình.
"Thời gian cũng không còn sớm, trở về thôi." Thẩm Thiên Phong nói, "Ngày mai lại đến tìm tiếp."
Vô Ảnh gật gật đầu, theo hắn một đường rời khỏi tháp Bạch Ngư.
Tuy nói cả một đường bị gió thổi, nhưng mùi trong ám cách thật sự quá nồng, thế cho nên hai người vừa mới vào phòng, Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, hơn nữa lặng lẽ đem nửa khối điểm tâm trong tay thả trở về.
"Khách nhân ở Đông Hải?" Vô Ảnh nói, "Dáng vẻ ra sao?"
"Vóc dáng không cao, trên mặt có sẹo." A Tinh cẩn thận hồi ức lại, "Lúc ấy ta với Lưu ca một đường đi đưa củi, kết quả củi gánh được nửa đường bung ra cản đường hắn, cho nên nhớ rõ ràng, là nói muốn đến tháp Bạch Ngư, thanh âm nói chuyện rất sắc rất nhỏ."
Thanh Cầu a... Vô Ảnh trong lòng chậc chậc, quả nhiên rắn chuột một ổ, chỗ núi nước xa xôi cũng có thể nhấc lên quan hệ.
"Nếu thật sự là một nhóm, cũng không ngoài ý muốn." Sau khi trở lại Bình Lãng bang, Ôn Liễu Niên nghe được tin tức này thì nói, "Cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Sở Hằng xem như là tên phản diện lớn nhất ở Đông Hải này, đám tôm tép này cấu kết với nhau, cũng muốn từ bên trong chia chén canh."
"Vậy hiện tại là không có đầu mối." Diệp Cẩn nói, "Chỉ biết là Lưu Hướng Nam đang dưỡng giao nhân, có lẽ có liên quan đến Thanh Cầu, có lẽ nghe lệnh Sở Hằng, để chúng ta vào ở Bình Lãng bang, có lẽ là vì có người chỉ điểm trả thù hắn." Nhưng đều là có lẽ, lại không có chuyện nào có thể chứng thực được.
"Có có lẽ, cũng tốt hơn so với hai mắt ngu ngơ." Ôn Liễu Niên giật nhẹ lỗ tai, "Sự tình phải làm từng chuyện một, gấp không được."
"Cho nên bây giờ phải làm gì?" Diệp Cẩn hỏi.
Ôn Liễu Niên thong thả bước ra ngoài: "Ta đi viết một phong thư trước, bằng không sẽ bỏ qua thương thuyền đến đảo Lạc Anh."
Diệp Cẩn: "..."
Ám vệ đồng loạt theo sau, đệ nhất tài tử Đại Sở, viết thư tình tất nhiên cũng không giống người bình thường, câu chữ đặc biệt dài, lại cực kì đẹp, nhìn một chút cũng cảm thấy được sao Văn Khúc chiếu rọi quanh người. Càng trọng yếu hơn là không kiêng kị có người ngoài bên cạnh, thậm chí viết xong còn sẽ đọc lại một lần, thập phần không giấu diếm.
Lúc này cũng giống nhau, sau khi viết bảy tám trang tình cảm tưởng niệm, cuối cùng Ôn đại nhân cũng đổi đề tài, đem chuyện giao nhân tỉ mỉ nói một lần.
"Kêu đại đương gia đến địa bàn Thanh Cầu?" Ám vệ nghe vậy đồng loạt sửng sốt.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên thổi khô mực, "Nói không chừng có thể tìm được giao nhân." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Thế nhưng đại đương gia đang bế quan luyện công." Ám vệ nhắc nhở.
"Ta biết." Ôn Liễu Niên mở phong thư.
"Bế quan là không thể bị cắt ngang." Ám vệ tiếp tục nói, "Bằng không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục."
"Ta cũng biết." Ôn Liễu Niên dán lại phong thư.
"Vậy đại nhân còn viết?" Ám vệ khó hiểu.
"Viết cho Đại Minh vương." Ôn Liễu Niên cười hì hì.
Ám vệ: "..."
"Bế quan không thể bị cắt ngang, phong thư này còn nói là rất gấp, Đại Minh vương không có khả năng sẽ mặc kệ không để ý." Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói, "Ít nhiều gì cuối cùng sẽ làm vài chuyện." Hơn nữa Đại Minh vương quen thuộc Đông Hải cỡ nào, chỉ cần nguyện ý gật đầu, thì không thể quay về tay không.
Ám vệ trong lòng rất là sùng bái, đây chính là bản lĩnh ăn hôi, về sau có thể học.
Dù sao cũng là kiếm chác a...