Thổ Phỉ Công Lược
Chương 188 : Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
Ngày đăng: 07:25 19/04/20
Tại mặt biển mờ mịt không thể so với đất liền, sau khi trôi một đêm, trong lòng mọi người đều có chút không yên, lại thấy xung quanh không hề có bóng dáng đất liền, cũng không thể không suy xét đến chuyện trở về.
Trong lòng Ôn đại nhân thất vọng, cư nhiên thật sự không thu hoạch được gì.
"Lần này tìm không được, thì lần sau lại đến." Triệu Việt nói, "Nếu không nữa thì hỏi sư phụ một chút, nói không chừng cũng có thể có manh mối."
Ôn Liễu Niên tiếc nuối nhìn đằng trước.
"Trở về hả?" Diệp Cẩn dò xét.
"Khoan đã." Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, "Đằng trước hình như có thuyền."
Ôn Liễu Niên soạt một cái tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng quay đầu nhìn qua.
Sáng sớm, bên trong tầng tầng sương mù mông lung, thực sự có một con thuyền đang lướt sóng mà đến, toàn thân tối đen, hai đầu rất nhọn, hiển nhiên không phải thuyền đánh cá bình thường.
Không biết đối phương là địch hay là bạn, Triệu Việt khẽ nhíu mày, thò tay nắm chặt chuôi đao.
"Tiền bối !" Khi hai chiếc thuyền dần dần tới gần, Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn gọi thành tiếng.
"Sư phụ?" Triệu Việt cũng kinh hỉ.
Vân Đoạn Hồn mang theo Vô Phong và Vô Ảnh, vững vàng đứng trên boong tàu.
"Thiếu gia, Ôn đại nhân !" Vô Ảnh cười hì hì, trong tay đang cầm một bao cá khô ăn.
"Sao sư phụ lại ở đây?" Triệu Việt khó hiểu.
"Vốn là muốn đi thăm bạn cũ, nhưng nghe nói có một chiếc chiến thuyền Sở quốc ở bên ngoài đến đây, tiểu Ảnh tử liền đoán nói là người một nhà, chúng ta liền ra xem." Vân Đoạn Hồn nói, "Không ngờ cư nhiên là thật."
"Bạn cũ... Là tộc Vĩ Ngư hả?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy." Vân Đoạn Hồn bất đắc dĩ, "Quá thông minh cũng không phải chuyện tốt."
"Chúng ta là đang đi tìm tộc Vĩ Ngư." Ôn Liễu Niên tiến lên ôm cánh tay của hắn, tươi cười xán lạn cảnh xuân rực rỡ.
Vân Đoạn Hồn thẳng đau răng: "Lại đánh chủ ý quái quỷ gì đây?"
"Lần này Sở quân xuất chiến đến đảo Bạch Sương, tất nhiên phải trải qua một hồi ác chiến một phen." Ôn Liễu Niên cọ cọ, "Đao kiếm không chê nhanh, chẳng biết có thể mua chút binh khí từ chỗ bộ tộc Vĩ Ngư không?"
"Dân chúng trên đảo ngăn cách nhiều năm, không muốn bị quấy rầy." Vân Đoạn Hồn lắc đầu.
Đương nhiên không thể a ! Diệp Cẩn đi một vòng quanh người hắn, sau đó khiếp sợ nói: "Ngươi cư nhiên còn cố ý sửa soạn qua."
Đoạn Bạch Nguyệt sắc mặt cứng đờ: "Ta không có."
Không có mới gặp quỷ ! Lúc tác chiến còn không quên đeo ngọc bội, quả thật là không thể bớt dâm đãng hơn được nữa, Diệp Cẩn rất muốn đập đầu hắn, hơn nữa rít gào về sau cách ca ta xa một chút !
"Vì sao cốc chủ cứ nhìn ta chằm chằm thế?" Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc.
"Từ trước có một Phiên Vương ở biên cương bị hói đầu, phi thường phi thường hạ lưu." Ánh mắt Diệp Cẩn âm u, "Có một ngày, đùng một tiếng, đột nhiên liền không cương được." Vì để cho tình tiết càng thêm chân thật, thậm chí còn giơ lên ngón trỏ quặp cong xuống một cái, chính là như vậy, KHÔNG - CƯƠNG - ĐƯỢC.
Đoạn Bạch Nguyệt lùi lại một bước: "Có chuyện gì thì từ từ thương lượng." Chung quy đối phương là đệ nhất thần y trên giang hồ, cái khác đều dễ nói, nhưng về phương diện này vẫn là phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Tiểu Cẩn ! " Sở Uyên vốn tính toán giả vờ không nghe thấy, nhưng thật sự nhịn không nổi nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội xoay người, quyết đoán chạy xuống thuyền.
Xem như ngươi chạy nhanh. Diệp Cẩn híp mắt nhìn, phi thường hung.
"Hoàng thượng đã biết chuyện tộc Vĩ Ngư?" Buổi tối, Ôn Liễu Niên nghe được tin cũng giật mình.
"Ừ." Diệp Cẩn gật đầu, "Bất quá nghĩ đến cũng đúng, chung quy là vua của một nước, việc này nên rõ ràng hơn chúng ta."
"Vậy Hoàng thượng thấy thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Chỉ nói là nếu đối phương không nguyện ý, thì thôi." Diệp Cẩn nói, "Cũng không miễn cưỡng gì thêm, cũng không hạ lệnh đại quân đến tìm."
Ôn Liễu Niên khen ngợi: "Hoàng thượng quả nhiên là một đại minh quân, như thế xem ra, ngược lại là chúng ta suy nghĩ nhiều."
"Nghĩ theo chiều hướng tốt, nói không chừng ngay cả hiểu lầm với Đại Minh vương lúc trước cũng có thể gỡ bỏ." Diệp Cẩn nói.
"Có thể nhờ cốc chủ một chuyện không?" Nếu đã nói như vậy, Ôn Liễu Niên cũng không do dự.
"Tất nhiên." Diệp Cẩn gật đầu, "Đại nhân cứ việc nói."
Ôn Liễu Niên nói: "Về cái nhìn của Hoàng thượng với Đại Minh vương."
"Được." Diệp Cẩn gật đầu, "Bất quá vì sao đại nhân đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này?"
Ôn Liễu Niên nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
"Như vậy a..." Diệp Cẩn xoa bóp cằm, "Được, chuyện này ta sẽ hỏi giúp đại nhân."