Thổ Phỉ Công Lược
Chương 2 : Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
Sau thời gian một chén trà, Mộc Thanh Sơn mời người ở cách vách đến đây, bất quá xảy ra ngoài dự kiến của Ôn Liễu Niên, đối phương nhìn qua không giống như là người đọc sách, dáng vẻ rất khôi ngô, ngược lại giống như là người luyện võ.
Họa sư tên là Tào Đại, sau khi vào trong thư phòng liền hỏi, "Đại nhân muốn ta vẽ cái gì?"
"Ta miêu tả mặt mũi một người, ngươi giúp ta vẽ hắn." Ôn Liễu Niên ngồi ở đối diện.
Tào Đại gật đầu, cầm lấy bút lông nhúng vào nước đem mực còn đọng lại rửa đi, "Đại nhân, mời nói."
Ôn Liễu Niên nhớ lại tướng mạo Triệu Việt một chút, sau đó từng chút một miêu tả cẩn thận cho họa sư, hai người đều cực kỳ kiên nhẫn, chỉ cần hơi không đúng một chút thì vò giấy vứt bỏ, đúng là mất trọn vẹn hai canh giờ mới tính là vẽ xong.
"Đại nhân muốn dán cáo thị tìm người?" Tào Đại hoạt động cổ tay một chút, thuận miệng hỏi.
"Bây giờ thì chưa cần." Ôn Liễu Niên cầm lấy họa quyển, chỉ thấy bức họa phía trên nhìn rất sống động, cùng với người lúc sáng gặp được ở trên bờ ruộng cực kỳ giống nhau, vì thế khen ngợi, "Tiên sinh vẽ thật đẹp."
"Là tài nghệ sống tạm, tất nhiên phải thành thạo một chút." Tào Đại cười nói, "Về sau đại nhân có cần gì, tùy thời có thể sai người đến tìm ta."
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên gật đầu, sau đó liền gọi quản gia đến, dẫn hắn đến phòng thu chi nhận tiền công.
"Người này là ai?" Mộc Thanh Sơn bước vào thư phòng hỏi.
"Hôm nay khi ta rời khỏi thành, ở bờ ruộng gặp được người này." Ôn Liễu Niên đem bức họa đặt cẩn thận lên bàn, nhẹ nhàng thổi mực nước chưa khô, "Ngươi đoán xem hắn tự xưng là ai?"
Mộc Thanh Sơn nghe vậy nghĩ nghĩ, sau đó ngược lại hít một ngụm khí lạnh, "Chẳng lẽ hắn tự xưng là vị hôn phu của đại nhân ?"
"Khụ khụ !" Ôn Liễu Niên vừa nâng chén trà lên, may mà còn chưa kịp uống. Bất quá cho dù là như vậy, cũng là thiếu chút nữa tay run lên đem nước trà đổ lên bức họa, kinh hãi nói, "Sư gia hà tất gì phải nói ra lời ấy, sao hắn lại có thể tự xưng là vị hôn phu của bản quan ?!"
"Không phải là tốt nhất." Mộc Thanh Sơn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói, "Đại nhân có điều không biết, đoạn ngày trước, bên ngoài thành không biết ở đâu xuất hiện một kẻ điên, thấy ai cũng liền xáp đến gần, không phân biệt nam nữ già trẻ đều cứng rắn nói là nương tử của mình, dù thế nào cũng phải lấy được vài văn tiền mới chịu đi, còn tưởng là đại nhân gặp được hắn."
Ôn Liễu Niên:...
"Quấy rầy bảo chủ rồi." Ôn Liễu Niên thở dài.
"Đại nhân vì sao phải tìm hắn?" Thượng Vân Trạch hỏi.
"Nếu ta không đoán sai, người này tám phần là thổ phỉ trong núi Thương Mang ." Ôn Liễu Niên nói, "Trong lúc vô ý, ta có gặp được ở ngoài thành, trong lòng có chút nghi ngờ, cho nên mới muốn đến nơi này của bảo chủ thử vận may, xem có thể hỏi ra một vài chuyện hay không."
"Ở ngoài thành gặp được thổ phỉ?" Thượng Vân Trạch nghe vậy cả kinh.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Không ít thủ hạ cưỡi ngựa, đều gọi hắn đại đương gia, hẳn thật sự là thổ phỉ."
Thượng Vân Trạch lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ở ngoại ô gặp được thổ phỉ còn có thể bình yên vô sự, thật không biết là nên nói hắn vận khí tốt, hay là nên nói chính mình vận khí tốt —— Tuy trong thư không nhắc đến, bất quá không cần nghĩ cũng biết, nếu vị Tri phủ đại nhân này ở địa bàn của mình bị thổ phỉ bắt, vậy Truy Ảnh cung cùng Đằng Vân bảo, chỉ sợ đến lúc đó không biết còn có thể xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Thượng Vân Trạch quyết đoán nói, "Lần này ta theo đại nhân cùng nhau xuống núi."
"Cùng nhau xuống núi?" Ôn Liễu Niên nhất thời không phản ứng kịp, "Thượng bảo chủ vào thành có chuyện gì sao?"
"Không phải." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Ta tự mình dẫn người, giúp đại nhân dẹp loạn diệt trừ thổ phỉ."
"Bảo chủ nói thật ?!" Ôn Liễu Niên kinh hỉ vỗ bàn đứng lên. Bình tĩnh mà xem xét, hắn lần này chỉ là muốn lên núi thử vận may, chỉ là không dự đoán được không đợi chính mình mở miệng, đối phương cũng đã chủ động đáp ứng xuống dưới.
Quả thực giống như là nhặt được tiền !
Người trong giang hồ, đã nói là phải làm." Thượng Vân Trạch cười cười, "Đại nhân có thể yên tâm." Còn có một câu chưa nói ra khỏi miệng, chỉ cần ngươi đừng đem người của Truy Ảnh cung mời gọi lại đây, chuyện có lớn bằng trời cũng có thể thương lượng.
Vì thế trời vừa chạng vạng sáng, một đội nhân mã liền rời khỏi cửa núi Vân Sơn, một đường cuồn cuộn đi đến thành Thương Mang. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Gió đêm nổi lên, ven đường cuốn lên vô số cát vàng.