Thổ Phỉ Công Lược

Chương 27 : Tiện nghi không chiếm thì phí!!!

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Câu hỏi của Ôn Liễu Niên cũng không nằm ngoài dự tính của huynh đệ nhà họ Mục —— Chung quy nhìn từ phương diện nào, một môn phái giang hồ xa lạ từ ngàn dặm xa xôi tới giúp quan phủ tiêu diệt thổ phỉ, bản thân mình cũng nghĩ là một chuyện kỳ quặc, huống chi Mục gia trang bình thường cũng không phải lấy chuyện giúp người làm niềm vui.



Mục Vạn Lôi cũng đã sớm soạn ra một lời thoái thác, “Bên trong Mục gia trang vốn dĩ có một bảo bối, sau đó bởi vì gia phụ dễ tin người mà bị lừa lấy đi, trải qua nhiều năm tìm kiếm, mới biết tặc nhân lúc trước giờ đang ở trong núi Thương Mang.”



“Thì ra là như vậy.” Ôn Liễu Niên bừng tỉnh gật đầu, lại hỏi, “Vậy tặc nhân tên là gì?”



Mục Vạn Lôi đáp, “Triệu Việt.”



“Triệu Việt.” Ôn Liễu Niên lập lại một lần, lại hỏi, “Dáng vẻ ra sao?”



Mục Vạn Lôi lấy ra một bức họa, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.



Sau khi thấy rõ diện mạo nam tử trên bức họa, Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, cả kinh nói, “Lại là hắn?”



Ngoại trừ huynh đệ nhà họ Mục, tất cả mọi người ở đây đều muốn quỳ lạy hắn.



Kỹ năng diễn xuất như thần này, người bình thường cũng không dễ mà có được a.



“Đại nhân biết người này?” Mục Vạn Lôi có chút bất ngờ.



“Có biết hay không thì ngược lại không thể nói được, nhưng trong này có phải là đã có hiểu lầm gì không?” Ôn Liễu Niên vẫn là vẻ mặt khó mà tin nổi.



Mục Vạn Lôi khẽ nhíu mày, “Đại nhân sao lại nói lời ấy?”



Ôn Liễu Niên nói một câu kinh người, “Ta từng gặp người này.”



Mục Vạn Hùng nghe vậy biến sắc, theo bản năng liếc sang nhìn đại ca mình.



Mục Vạn Lôi nhìn qua ngược lại giống như trước không có chút bất thường nào, “Đại nhân quen biết với hắn?”



Ôn Liễu Niên đáy mắt ba phần tiếc nuối năm phần hâm mộ, “Nếu như có thể quen biết thì tốt rồi.”



Mục Vạn Lôi bị hắn nói cho đầu óc mơ hồ.



“Lúc bản quan mới vừa nhậm chức, từng gặp mặt hắn một lần.” Ôn Liễu Niên nói, “Lúc đó bầu trời sấm sét từng trận, mưa to như trút nước, tuy đó là lúc giữa trưa, nhưng sắc trời cũng đã một mảnh mờ nhạt.”



Mục Vạn Hùng nói, “Sau đó thì sao?”



Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan lúc đó còn ở ngoài thành không kịp chạy về, bởi vì chưa quen thuộc địa hình, hơn nữa mưa càng rơi càng lớn, trong lòng nhất thời hoảng loạn, không cẩn thận liền té xuống ruộng. Lúc ấy kêu trời không thấu gọi đất không linh, bầu trời đột nhiên lóe lên một tia chớp, sau đó liền thấy vị thiếu hiệp kia cưỡi ngựa ngẩng đầu, như thần xuất hiện ở trên bờ ruộng.”



Hình ảnh thực sự quá đặc sắc, Mục Vạn Hùng bị doạ đến ngây người.



“Sau đó hắn liền cứu đại nhân?” Mục Vạn Lôi thuận theo suy đoán.Ôn Liễu Niên gật đầu, “Cho bản quan một cái ô.” Nói xong lại bổ sung, “Cùng với một cái màn thầu.”



Mục Vạn Lôi lắc đầu, “Gặp mặt một lần, làm sao có thể tin được.”



Ôn Liễu Niên cố chấp, “Nhưng mà bản quan vẫn cảm thấy hắn không phải là người xấu, dân chúng trong thành cũng cảm thấy hắn không là người xấu.”



Mục Vạn Hùng không rõ, “Này thì có liên quan gì với dân chúng trong thành?”



“Sau khi bản quan được cứu, vẫn còn cảm kích trong lòng, lại không biết hắn đến tột cùng là ai, vì vậy liền ở trong thành dán một bức họa.” Ôn Liễu Niên nói, “Kết quả dân chúng lập tức kinh động như gặp được người trên trời, đều nói chưa từng gặp qua mỹ nam tử anh tuấn như vậy.”



Mục Vạn Hùng xùy khẽ xem thường, quả thật là cái nơi thâm sơn cùng cốc, chưa được thấy qua thế gian rộng lớn.



“Vài tay buôn sách thấy nó có thể sinh lời, lập tức liền in ra vô số tiểu thoại bản.” Ôn Liễu Niên tiện tay rút ra một quyển《 Triệu công tử đại chiến ôn thần 》đưa sang, lại căn dặn, “Đợi lát nữa khi đi ra ngoài tìm nhà, ngàn vạn lần nhớ kỹ không nên nhắc đến hận thù gì, nếu không dân chúng không chỉ không cho thuê phòng, nói không chừng còn có thể mang dao bổ củi đem hai vị đuổi ra ngoài.”
Người này, không khỏi cũng quá nghe lời rồi đi.



Đợi sau khi Lục Truy đi, Ôn Liễu Niên rót một chén trà cho Triệu Việt.



“Tìm ta có chuyện gì?” Triệu Việt ngồi đối diện hắn.



“Ta đã nói chuyện với Mục Vạn Lôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Hắn nói vài năm trước Đại đương gia từng tàn sát Mục gia trang, còn cầm đi một cái đèn lưu ly hoa văn mây.”



Triệu Việt cười gằn, “Toàn là nói bậy.”



“Ta biết hắn nói bừa không có căn cứ, nhưng mà vẫn muốn hỏi lại lần nữa.” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.



Triệu Việt nói, “Ta nói chưa bao giờ làm, ngươi liền tin?”



Ôn Liễu Niên gật đầu.



Triệu Việt nói, “Lý do.”



Ôn Liễu Niên nói, “Ta nhìn người từ trước đến giờ rất chuẩn, từ nhỏ đến lớn, một lần cũng chưa nhìn nhầm.”



Triệu Việt nhìn thẳng hắn chốc lát, sau đó liền cười ra tiếng.



“Đại đương gia cười cái gì?” Ôn Liễu Niên khó hiểu.



Triệu Việt nói, “Hiếm khi không làm người khác phiền.”



Ôn Liễu Niên suy nghĩ một chút, “Đại đương gia là đang nói chính mình?”



Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, “Ta là đang nói ngươi.”



Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nghiêm mặt nói, “Ta đại đa số thời gian cũng không làm người khác phiền.”



Triệu Việt vẻ mặt ghét bỏ.



“Trà uống xong.” Ôn Liễu Niên vỗ vỗ y phục đứng lên, “Chúng ta cũng đến thư phòng.”



Triệu Việt đặt chén trà xuống, đi được hai bước thì nói, “Mọt sách.”



“Sao?” Ôn Liễu Niên quay đầu lại nhìn hắn.



“Mấy năm trước, Mục gia trang quả thực có hơn trăm người chết ở dưới lưỡi đao.” Triệu Việt nói.



Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.



“Nhưng mà khi đó đao không ở trong tay ta.” Triệu Việt tiếp tục nói.



Ôn Liễu Niên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng đã đoán được một ít chuyện.



“Đi thôi.” Triệu Việt nói, “Tất cả mọi người đang đợi.”



Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng với hắn đi đến thư phòng, hiếm khi một đường không thấy nói gì thêm.



Thực sự là vất vả.